Tôi chưa từng thấy phấn khởi khi nhận được câu trả lời “yes” kể từ đêm
dạ hội trung học!
Ok, bình tĩnh nào.
Tôi chỉ có một lượng giấy nhất định để dùng. Mấy mẩu thẻ này được
đem theo để dán nhãn các mẩu thử nghiệm. Tôi có chừng 50 thẻ. Tôi có thể
dùng cả hai mặt, và nếu quá bức bách tôi có thể dùng lại chúng bằng cách
gạch bỏ câu hỏi cũ.
Còn chiếc bút lông Sharpie thì tôi sẽ dùng được lâu hơn tấm thẻ, và mực
thì cũng chẳng phải là vấn đề. Nhưng tôi phải viết bên trong căn Hab. Tôi
không biết mực này làm bằng chất gây ảo giác quỷ quái nào, nhưng tôi rất
chắc chắn nó sẽ sôi sung sục rồi bốc hơi trong áp suất 1/90 atm.
Tôi dùng một phụ tùng cũ của dàn ăng-ten để treo tấm thẻ lên. Có chút
mỉa mai trong đó.
Chúng tôi cần phải nói nhanh hơn vài câu hỏi yes/no mỗi 30 phút. Máy
camera có thể xoay 360 độ, nhưng tôi có nhiều phụ tùng ăng-ten. Đã đến
lúc làm một bản chữ cái. Nhưng tôi không thể chỉ dùng A đến X. Với mấy
tấm thẻ Câu Hỏi, vậy là sẽ phải dùng 27 tấm đặt vòng quanh máy Hạ cánh.
Mỗi tấm chỉ có thể có một vòng cung 13 độ. Ngay cả khi JPL chỉ máy quay
một cách hoàn chỉnh nhất, cũng vẫn có nhiều khả năng tôi không biết được
họ muốn chỉ chữ nào.
Nên tôi phải dùng hệ thống ASCII. Đó là cách các máy tính phân định
chữ cái. Mỗi ký tự có một số mã từ 0 đến 255. Giá trị 0 đến 255 có thể dùng
hệ thống Thập lục phân
với 2 ký tự để trình bày. Nếu họ gửi tôi một đôi số
thập lục phân, họ có thể gửi bất cứ ký tự nào, bao gồm cả số, dấu câu, v.v.