thể lấy toàn bộ phổi, khí quản và cuống họng một lượt?"
"Không cần thiết." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Chúng tôi đã quan sát tại
chỗ, lực ngoài tác động lên cổ chỉ gây xuất huyết nhẹ trên bề mặt cơ, phần
cơ bên trong không sao, cũng không làm gãy xương cuống họng nên không
cần lấy ra."
"Cách tôi nói không chỉ để quan sát tổn thương ở cuống họng và các
đặc điểm khác, mà còn có thể lấy được vài dấu vết và vật chứng nữa." Tôi
nói, "Tôi nhớ các anh tiến hành khám nghiệm là chiều ngày 15, lúc đó nạn
nhân vừa chết mười mấy tiếng, là lúc thi thể co cứng nhất, đặc biệt là khớp
xương hàm, sức người gần như không thể cạy mở được. Tôi đã xem qua
răng, môi của tử thi đều còn nguyên vẹn, không có tổn thương sau khi tử
vong, cho thấy các anh không hề cạy mở miệng của nạn nhân. Vậy, các anh
lấy mẫu vật trong miệng của nạn nhân bằng cách nào?"
Tôi nhớ đến tình trạng căn phòng ngủ phụ ở hiện trường, góc đệm bị
nhăn, còn có thứ giống như chất nôn trong thùng rác.
"À..." Đại đội trưởng Tiêu nhớ lại, "Hình như họ dùng tăm bông, chà
dọc theo hàm răng cắn chặt của nạn nhân, lấy được mẫu vật ở niêm mạc
miệng."
"Mẫu vật quan trọng trong miệng là gốc lưỡi, hàm trên và nắp thanh
quản." Tôi nói, "Cọ lấy niêm mạc miệng, có khả năng sẽ không lấy được
mẫu vật có trong miệng."
"Nhưng trước đây đối với thi thể nữ, chúng tôi đều lấy mẫu vật như
vậy." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Dù sao cũng là lấy mẫu theo thường lệ, nên
cũng không quá khắt khe."
"Những thi thể khác làm vậy theo thói quen thông thường." Tôi nói,
"Nhưng thi thể này, có thể từng bị bắt ép thực hiện hành vi tính dục bất
thường. Vì thế mẫu vật trong miệng đặc biệt quan trọng."