Tôi đưa dao phẫu thuật dọc theo cạnh hàm dưới, tách cơ thịt ra, kéo
lưỡi ra từ bên dưới hàm dưới của thi thể.
"Anh xem, trong nắp thanh quản rõ ràng có chất dịch này!" Tôi nói.
"Nhưng người bình thường cũng có chất dịch ở đây mà." Sắc mặt đại
đội trưởng Tiêu có chút lúng túng.
"Chất dịch bình thường phải trong suốt." Tôi vừa nói vừa dùng vài cây
tăm bông lấy chất dịch trong nắp thanh quản ra, "Còn ở đây nó có màu
trắng sữa. Nghi là tinh dịch, mau đem đi kiểm tra đi!"
Sau đó tôi lấy lá phổi đã lấy ra từ lần giải phẫu trước quan sát kỹ
lưỡng.
Phổi bị xẹp xuống rõ rệt do mất lượng máu lớn nên áp suất âm trong
khoang ngực bị phá vỡ, khiến cho phổi bị xẹp xuống. Trên phổi phải có rất
nhiều vết rách, đều có hình bầu dục dẹt. Ở mặt gần thành ngực có mười
mấy vết rách, khá dày đặc, mặt gần lưng cũng có gần mười vết rách, vị trí
rời rạc. Theo góc nhìn lập thể, mười mấy vết thương này có hình rẻ quạt,
gần miệng vết thương thì dày đặc, xa miệng vết thương thì phân tán ra, rất
giống vết thương do súng đạn gây nên.
Tôi lấy một cây kẹp cầm máu kiểm tra từng vết thương trên phổi, đa
số chúng đều đâm xuyên qua phổi, cũng có vài vết không xuyên hết. Trong
mỗi vết thương, kẹp cầm máu đều lấy ra được ít mảnh vụn màu đen. Tôi
quệt chúng lên một tờ giấy thấm, xếp lại cẩn thận, để vào túi vật chứng.
Tôi giải phóng khoang ngực, để lồng ngực lộ ra ngoài. Trên lồng ngực
có thể thấy được vài vết rách nhỏ nằm rải rác, nhưng chỉ dừng ở lồng ngực,
không hề xuyên qua ngực.
Tôi lại lấy kẹp cầm máu kiểm tra từng vết rách một. Những vết rách
nhỏ này về cơ bản chỉ đến tầng cơ, có vết rách trên xương cột sống, thậm