NGƯỜI SỐNG SÓT - Trang 352

"Anh không nói thì thôi." Đại đội trưởng Dương thật tình nói, "Xong

vụ án này tôi phải lên núi một chuyến mới được."

"Chết nhiều người thế này, ảnh hưởng xã hội không nhỏ đâu." Tôi

nhìn xung quanh, hôm nay trăng không sáng, nhìn chẳng được bao xa.

"Khỏi cần anh phải nói." Đại đội trưởng Dương nói, "Điện thoại cũng

bị đám nhà báo gọi muốn cháy máy đến nơi rồi. Nhưng may mà ở đây giao
thông bất tiện, chẳng mấy nhà báo chịu mò lên núi."

"Xung quanh sao không có người nào hết vậy?" Lâm Đào ôm vai,

đứng cạnh Hàn Lượng, hỏi.

Xung quanh ngoài mười mấy chiếc xe cảnh sát đang đậu ngang dọc,

thật sự không thấy ai khác, không hề giống hiện trường vụ án chút nào.

"À, chỗ này không phải hiện trường, nhưng là nơi cách hiện trường

gần nhất có thể đậu xe được." Nói xong, Đại đội trưởng Dương đưa tay chỉ
về phía xa.

Không có ánh trăng, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy đường viền của

một ngọn núi nhỏ trước mặt chúng tôi, trên đỉnh núi dường như có đầu
người đang lay động.

"Hiện trường nằm ngay phía sau ngọn núi này, người của chúng tôi

đều ở trên đỉnh núi, không có đường, cả xe gắn máy cũng không lên được,
chỉ có thể đi bộ." Đại đội trưởng Dương co chân lên, nói, "Xuất phát thôi."

"Còn phải leo núi nữa?" Tôi và Lâm Đào đồng thanh nói.

Đại đội trưởng Dương vốn là người vùng núi, ngọn núi nhỏ này với

anh ta mà nói chỉ là một con dốc, không khó khăn gì. Nhưng với người ít
vận động như tôi thì đây là một ngọn núi to sừng sững, đang vừa đói vừa
mệt mà phải leo lên ngọn núi này, quả thật đầy thách thức. Còn với Lâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.