NGƯỜI SỐNG SÓT - Trang 353

Đào, thể lực không đáng ngại, cái đáng ngại là sự liều lĩnh. Một ngọn núi
không có đường mòn, thật sự đáng sợ.

"Không sao đâu, tôi dẫn đường." Đại đội trưởng Dương không hiểu

nỗi khổ của chúng tôi. Bác sĩ pháp y Lâm Hải cũng đến chào hỏi chúng tôi.
Đi bên cạnh anh ta là trợ lý pháp y mà Đại đội trưởng Dương vừa điều đến,
xem ra vụ án lần này anh ta thật sự đã tốn không ít công sức. Tuy cách lần
gặp đầu tiên chưa bao lâu, nhưng trên mặt Lâm Hải đã bớt đi vẻ tự phụ,
thêm vài phần điềm tĩnh. Đương nhiên, cũng có thể do đang ở nơi núi rừng
âm u này.

"Ngọn núi này sẽ không có thứ gì đó chứ?" Đại Bảo hỏi. Lâm Đào

rùng mình.

"Không có đâu, sắp vào đông rồi, không có gì đâu." Đại đội trưởng

DƯơng không hiểu Đại Bảo đang nói đùa, thật thà đáp, "Cùng lắm có thú
hoang thôi, nếu có cũng bị bao nhiêu người chúng ta dọa cho chạy mất rồi."

Đại Bảo cười ha ha, cùng Đại đội trưởng Dương dẫn đầu đoàn.

Đại đội trưởng Dương và Lâm Hải một trước một sau, cầm đèn khám

nghiệm soi đường. Đường núi thế này, không soi thì thôi, soi rồi lại càng
thêm âm u đáng sợ. Cây cối bị soi thành màu xanh lục, ánh đèn lay động,
màu xanh này dường như cũng lay động theo, cây cối xung quanh như đang
di chuyển theo chúng tôi.

Tôi đã rất mệt, lại thêm Lâm Đào cứ một mực nắm chặt góc áo tôi

không chịu buông khiến tôi càng mệt hơn. Khó khăn lắm chúng tôi mới lên
đến đỉnh núi.

Trên đỉnh núi, có vài người dân đang bàn tán, vài cảnh sát đang đi qua

đi lại như kiến bò trên chảo lửa, còn có hai nhân viên cứu hộ, cầm sợi dây
thừng, ngồi trên tảng đá như đang đợi gì đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.