NGƯỜI SỐNG SÓT - Trang 359

Dáng vẻ bình thường của Đại Bảo, chị Bảo nằm trên giường bệnh,

từng chút một hiện lên trong đầu tôi. Tôi biết rõ, chúng tôi không thể không
có Đại Bảo, tổ điều tra không thể không có Đại Bảo, chị Bảo không thể
không có Đại Bảo, Đại Bảo không thể xảy ra chuyện được."

Đại Bảo nhanh chóng được kéo lên đỉnh núi. Tôi tức tốc tháo mặt nạ

cậu ấy ra, thấy cậu ấy đang nghiến chặt răng, dường như không còn thở
nữa. Tôi run rẩy áp xuống ngực cậu ấy nghe thử, tim vẫn đập như cũ.

Tôi vội vàng giúp cậu ấy ép tim, hét lên, "Tôi sai rồi! Tôi không nên

hấp tấp để cậu xuống đó! Cậu mau tỉnh lại đi!"

Còn chưa dứt lời, Đại Bảo đã tỉnh lại, "Chuyện gì thế này? Đột nhiên

choáng váng, giống say rượu vậy."

Tôi ngồi phịch xuống, toàn thân không chút sức lực.

Lâm Đào lau mồ hôi trên trán, nói, "Không sao chứ?"

"Không sao." Đại Bảo ngồi dậy, cầm mặt nạ phòng độc đang đặt bên

cạnh, nói, "Quỷ dị thật đấy! Nếu không phải do khí độc tác quái, vậy là cái
gì?"

"Là vách núi ăn thịt người thật sao?" Lâm Đào nhắc lại lần nữa.

Tôi sợ hãi quá độ, chẳng còn sức đứng lên, cũng không thể phản bác

Lâm Đào. Hơn nữa, bây giờ tôi không có bất kỳ lý do và căn cứ nào để
phản bác. Tôi gần như bắt đầu tin vào truyền thuyết này rồi.

"Có kính viễn vọng không?" Hàn Lượng ở bên cạnh đột nhiên lên

tiếng.

"À, có, còn là loại kính hồng ngoại nữa." Một nhân viên cứu hộ lấy

một chiếc kính viễn vọng rất đẹp từ trong ba lô ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.