NGƯỜI SỐNG SÓT - Trang 386

"Cậu muốn chúng ta đi tìm đầu đạn và vỏ đạn?" Tôi kinh ngạc nói, "Ở

nơi rộng lớn thế kia, làm sao tìm ra được một vật nhỏ xíu đấy?"

"Tìm không ra cũng phải tìm." Lâm Đào nói, "Tôi đã khoác lác xong

rồi, dấu vết súng đạn là nghiệp vụ đặc biệt trong ngành điều tra dấu vết của
chúng tôi. Sự thật đã vậy, một khi chúng ta tìm được đầu đạn hoặc vỏ đạn,
sẽ có thể dựa vào dấu vết trên đó để so sánh với súng bắn ra nó."

Tôi cũng biết, khi kim hỏa đánh lửa sẽ để lại dấu vết đặc trưng trên vỏ

đạn. Đầu đạn khi bắn ra cũng để lại dấu vết đặc trưng trong nòng súng, đều
có thể dùng làm căn cứ đánh giá tính đồng nhất. Hoặc nói cách khác, trong
những vụ án giống vụ này, chỉ có đầu đạn hoặc vỏ đạn mới có thể xem như
manh mối chứng cứ.

"Nếu tôi là hung thủ, chắc chắn sẽ mang vỏ đạn ra khỏi hiện trường."

Đại Bảo nói.

"Đúng vậy. Nhưng đầu đạn xuyên qua cơ thể người, hướng từ trên

xuống dưới, ghim xuống đất, chỉ e cả hung thủ cũng tìm không ra." Lâm
Đào nói.

"Thứ mà cả hung thủ cũng không tìm được, chúng ta tìm kiểu gì?" Đại

Bảo nói, "Cả nơi nổ súng chúng ta còn chưa xác định được. Huống hồ bây
giờ chúng ta quay lại hiện trường, trời đã tối rồi, không đủ ánh sáng."

"Đó là vì hung thủ không có gì cả. Chúng ta thì sao, cho dù trời tối

cũng không sợ!" Lâm Đào cười một cách thần bí, lấy một vật từ trong cốp
xe tuần tra ra, nói, "Các anh nhìn xem đây là gì."

Đó là một vật trông giống máy dò mìn vẫn hay dùng trong thời chiến,

chỉ là nhỏ hơn rất nhiều, kích thước tầm bằng một chiếc xẻng nấu ăn.
*Xẻng nấu ăn?? :>>*

"Đây chẳng phải máy dò mìn của người Tây à?" Đại Bảo nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.