NGƯỜI SỐNG SÓT - Trang 387

"Cũng giống vậy." Lâm Đào nói, "Đây là máy dò kim loại, tôi đã cải

tiến thứ này rồi, rất nhỏ, dễ mang theo, hiệu quả tìm kiếm cũng tốt lắm."

Nói xong, Lâm Đào đưa máy dò quét một lượt lên người tôi, phát ra

tiếng tút tút.

"Chi bằng cậu lấy máy kiểm tra an ninh sân bay ra mà dùng cho rồi."

Tôi trêu chọc Lâm Đào đang cố ra vẻ thần bí.

"Không kém gì cái đó đâu, dù sao dùng tốt là được." Lâm Đào ngượng

ngùng nói.

Tuy tôi có biết đến máy dò kim loại này, nhưng chúng tôi rất ít khi

dùng đến nó. Quả thật tôi đã đánh giá thấp vật này. Xã hội hiện đại hóa, đâu
đâu cũng là kim loại, thế nên dùng vật này để dò tìm kim loại ở hiện trường
thường không giúp ích được bao nhiêu. Nhưng tôi chưa nghĩ đến, hiện
trường ở đây là nơi hoang dã. Trên đỉnh núi được thực vật bao phủ, rừng
núi hoang sơ này, muốn tìm kiếm một vật nhỏ bằng mắt thường quả không
dễ, nhưng nếu dùng máy dò kim loại để tìm kiếm vật thể bằng kim loại lại
là một chuyện rất dễ dàng.

Nghe nói, họ chỉ mất nửa tiếng đồng hồ đã tìm ra vị trí của đầu đạn,

sau đó mất thêm mười phút đào đầu đạn từ trong đất lên.

"Nghe nói" là do tôi không thể trèo lên đỉnh núi nổi nữa, đành chỉ biết

ngồi trong xe đợi họ chiến thắng trở về.

Đã tìm thấy đầu đạn, không chỉ chứng thực suy đoán của Phương

Tuấn Kiệt - viên đạn được bắn từ trên xuống, càng có thêm lòng tin phá án.
Có được chứng cứ đanh thép, chỉ cần tìm được khẩu súng, chúng tôi có thể
xác định được rồi.

Chúng tôi hí hửng suốt đường trở về tổ chuyên án, họ vẫn chưa biến

tin tốt này của chúng tôi. Dưới sự chỉ huy của Đại đội trưởng Dương, tất cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.