NGƯỜI SỐNG SÓT - Trang 509

Trước vẻ mặt hoang mang của mọi người, Đại Bảo điên cuồng lao đến

trước thang máy, điên cuồng nhấn nút. Thang máy bắt đầu từ từ đi xuống từ
tầng mười một. Đại Bảo quay người chạy vào buồng thang bộ. Chúng tôi
vừa lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo.

Chạy một mạch đến tầng năm, hành lang vẫn yên tĩnh như cũ, không

một bóng người. Dù sao đây cũng là phòng chăm sóc đặc biệt, người ở đây
đều không thể chủ động đi lại được. Để đảm bảo phòng bệnh không có vi
khuẩn, trong phòng chăm sóc đặc biệt không cho phép kê thêm giường vào
ban đêm, nên khi đêm xuống, phòng bệnh liền trở nên yên tĩnh không một
tiếng động. Bình thường, một khi thiết bị giám sát tân tiến phát hiện ra chỉ
số sự sống của bệnh nhân khác thường sẽ báo động ngay. Y tá trực ban và
bác sĩ sẽ đến ngay lập tức. Ngoài ra, cách một tiếng sẽ có y tá đi kiểm tra
các phòng bệnh một lượt, đảm bảo sự an toàn cho bệnh nhân.

Nhưng khi chúng tôi đến phòng bệnh của chị Bảo, chỉ thấy một căn

phòng trống, còn đủ loại dây đang lủng lẳng bên giường bệnh và màn hình
đen kịt của các thiết bị theo dõi.

Đại Bảo ngồi phịch xuống đất, bật khóc thất thanh.

Tôi không bỏ cuộc, chạy đến quầy trực của y tá ngoài hành lang, thấy

có hai y tá đang trò chuyện ở đó. "Bệnh nhân giường số 23 đâu?" Tôi hét
lên.

Hiệu quả cách âm của tấm kính thủy tinh rất tốt, tôi lớn tiếng thế mà y

tá ở bên trong vẫn không nghe thấy gì.

Tôi tiến đến, gõ lên tấm kính thủy tinh.

Y tá vội đứng lên, mở cửa ra, ngập ngừng nói, "Làm gì vậy? Có

chuyện gì?"

"Bệnh nhân giường số 23 không thấy đâu cả!" Tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.