NGƯỜI SỬA ĐÀN DƯƠNG CẦM - Trang 8

đây nhưng tôi biết rất rõ âm thanh của chúng như thế nào, tôi cũng nhiều
lần phải hát theo nhịp đàn rồi mà.

Vậy mà tôi lại có cảm giác đây là lần đầu tiên tôi thấy thứ nhạc cụ đen

huyền, to lớn đó. Chí ít thì đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy các bộ phận bên
trong của cây đàn khi mở nắp. Vì vậy, lẽ đương nhiên những xúc cảm chạm
vào da thịt tôi của thanh âm sinh ra từ hộp đàn kia cũng là lần đầu.

Mùi hương của rừng. Hương rừng mùa thu, về đêm. Tôi đặt chiếc cặp

mình xuống sàn, đứng bên cạnh lắng nghe những âm sắc của dương cầm
đang dần dần thay đổi. Có lẽ tôi đã đứng thế chừng hơn hai tiếng, mê mải
quên luôn cả thời gian.

Khu rừng mùa thu, khi tối trời, tôi dần thu hẹp lại được cung thời gian.

Mùa thu nhưng là mùa thu tháng Chín, mà cũng tầm thượng tuần* tháng
Chín. Nói là tối nhưng cũng chỉ nhá nhem tối thôi, khi nhiệt độ thấp dần,
chắc tầm sáu giờ chiều. Tầm sáu giờ chiều trong thị trấn thì vẫn còn sáng rõ
nhưng với những ấp nhà ẩn hiện trong núi, rừng đã lấy đi ánh sáng cuối
cùng của vầng thái dương. Dường như ta cảm thấy những sinh vật sống
trong núi đã ở sẵn đó và dâng nín thở đợi đêm xuống để bắt đầu nhịp sống
riêng. Thứ âm thanh tĩnh lặng, ấm áp lại thật sâu. Âm thanh ấy tuôn chảy ra
từ chiếc đàn dương cầm.

(*thượng tuần tháng chín: mười ngày đầu tiên của tháng chín)

"Chiếc đàn này cũng khá cũ rồi nhỉ."

Người đàn ông bắt đầu lên tiếng, có lẽ là lúc bác ấy đã gần hoàn tất

phần việc của mình.

"Nhưng âm thanh của nó thật dịu dàng."

"Vâng." Tôi chỉ biết trả lời có vậy. Tôi không hiểu thế nào thì được

gọi là âm thanh dịu dàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.