NGƯỜI THẦY DẬY ĐÁNH KIẾM - Trang 168

- Xin cảm ơn ông Đội trưởng – Alexis đến lượt chảy nước mắt nói –
Nhưng ông cầm lấy túi vàng…
- Ông giữ lấy, Trung uý – Ivan trả lời nhỏ giọng, đã quen gọi thoe cấp
bậc mà Vaninkoff đã bị tước đi – ông giữ lấy, đến đấy ông cần hơn tôi ở
đây.
- Nhưng đến nơi người ta sẽ lục soát tôi.
- Lúc ấy tôi sẽ cầm và trả lại ông sau.
- Ông bạn của tôi…
- Suỵt! Suỵt! Có tiếng ngựa phi! Tất cả lên xe, quỷ quái thật! Nhanh
lên! Chắc có người lính nào trở lại bảo không tìm được ngựa, tôi sẽ cử anh
ta đến một chỗ khác. Vào chỗ ngồi đi.
Người Đội trưởng đẩy Vaninkoff vào xe, bà mẹ và hai cô em gái vào theo,
rồi ông đóng tấm ngăn lại.
Họ ở với nhau một giờ như vậy, lẫn lộn vui mừng và đau đớn, cười và
khóc, giờ thiêng liêng như trước cái chết, vì họ nghĩ sẽ chia tay và không
gặp lại. Bà mẹ và hai cô em kể lại vì sao họ biết việc giam giữ trước mười
hai tiếng đồng hồ và ngày xuất phát trước hai mươi bốn tiếng, do vậy h.
phải gặp lại Louise. Vaninkoff nhìn lên trời lẩm bẩm tên cô như một vị
thánh.
Một giờ trôi qua nhanh như một giây, ông Đội trưởng tới mở cửa xe:
- Ngựa các nơi đã về tới, bốn người phải chia tay nhau thôi.
- Ồ! Để cho một lúc nữa – những người đàn bà đồng thanh đề nghị
còn Alexis quá tự kiêu không muốn xin xỏ cấp dưới, ngồi im lặng.
- Không một giây nào nữa hoặc các người làm hại tôi – Ivan nói.
- Vĩnh biệt! Vĩnh biệt! Vĩnh biệt! – Lẫn lộn những tiếng nói và những
cái hôn.
- Này – ông đội trưởng cảm động nói – bốn người có muốn gặp lại
nhau một lần nữa không?
- Ồ! Có! Có!
- Ba người đi trước đi, đến chờ ở trạm thay ngựa tiếp sau, trời tối
chẳng ai trông thấy, các người còn gặp nhau được một giờ nữa. Hai lần tôi
cũng không bị trừng phạt nặng hơn một lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.