NGƯỜI TÌNH KỲ LẠ - BOILEAU - Trang 12

- Anh bao giờ cũng là bạn tôi, tôi nhớ trước kia anh vẫn hay tò mò tìm hiểu,
nhất là về mặt tâm lý và thần linh. Chắc anh cũng chẳng muốn tôi nhờ đến
cảnh sát?
Nhìn thấy cái mím môi của Flavières anh nói tiếp:
- Chính vì anh đã rời khỏi ngành cảnh sát nên tôi mới nhờ anh.
- Phải, tôi không còn trong ngành cảnh sát nữa.
Ðoạn anh đột ngột ngẩng đầu lên:
- Anh có biết tại sao không?
- Không, nhưng...
- Cuối cùng rối anh cũng rõ thôi, vì chuyện này khó mà giấu lâu được.
Flavières mỉm cười, để không thổ lộ tâm sự cùng ai, nhưng giọng anh trở
nên rắn rỏi:
- Tôi bị một vố nặng. Cũng chỉ vì Parto… Vừa nói anh vừa xoay ly rượu.
- Câu chuyện thật là ngu xuẩn... - Lúc ấy tôi là thanh tra cảnh sát... Phải
thành thật mà nói, tôi cũng chẳng thích mấy nghề này, nếu ông cụ không
buộc.
Oâng ấy là cảnh sát trưởng. Lẽ ra tôi đã từ chối vì không ai có quyền cưỡng
ép một thành niên có lý tưởng riêng về sự nghiệp của mình phải không
nào? Có một lần, tôi bắt một người, anh ta cũng không phải hạng nguy
hiểm nhưng anh ta lại dại dột trốn trên một nóc nhà. Tôi và một anh bạn
đồng nghiệp, anh Lariche...
Flavières uống cạn một ly rượu, và tự nhiên ứa nước mắt, cu cậu lên mãi
tận ống khói, không vũ trang, tay cầm một sợi dây nịt, tôi lại không thể leo
lên gần anh ta...
- Anh có bệnh chóng mặt. Gévigne nói.
- Trước kia anh có bệnh này.
- Leriche đã leo lên chỗ tôi, và anh trợt té. Giọng kể của Flavières trầm
buồn.
- Trời ơi! Gévigne la lên. Flavières nghiêng về phía anh ta, không rõ chàng
nghĩ gì. Cuối cùng anh tiếp, giọng chùng xuống:
- Dẫu sao anh cũng cần rõ vụ này.
Gévigne thấp giọng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.