NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 139

một tí nếu so với lúc anh ta mặc bộ quần áo bó chặt trong người. Tôi phát
hiện một điều, phàm là những ai thích phóng khoáng tự nhiên thường không
bao giờ mặc quần áo bó sát người mà hầu hết đều mặc quần áo rộng rãi, đơn
sơ. Nhục thể vĩ đại của họ cũng giống như linh hồn vĩ đại của họ vậy, không
bao giờ tự nguyện chấp nhận sự gò bó trói buộc nào. Giống như Einstein mặc
áo ngủ đi giữa đường phố, Mao Trạch Đông cũng đã từng mặc chiếc áo bông
to sụ, vừa lật chéo áo lên để bắt rận vừa bàn luận chuyện thế lớn trong thiên
hạ với những phóng viên người Mỹ.

5. Dáng anh hùng ăn như hùm sói

Ă

n là chuyện cực kỳ bản năng và cũng cực kỳ thấp hèn trong thế giới

loài người. Để được ăn, con người phải lao tâm khổ tứ, nỗ lực làm việc; cũng
vì cái ăn, kẻ nô lệ mới dằn lòng cam chịu những ngọn roi vút xuống thân xác
mình. Trong quá trình duy trì cái sinh mệnh bé nhỏ của mình, chuyện ăn và
hào hoa khoáng đạt hầu như không có liên hệ gì. Muốn đạt đến phong độ ăn
một cách hào hoa phóng khoáng, trước tiên là bụng anh cơ bản không đói -
ngoại trừ anh hùng. Con người hiện đại, đặc biệt con người sống trong những
xã hội phát triển, tương đối giàu có, chuyện ăn của họ không phải là nhằm
giải quyết cái đói mà là một thói quen, đồng thời cũng là một phương thức
giao thiệp. Ý nghĩa của việc uống rượu đâu phải là ở rượu, ý nghĩa của việc
ăn cơm đâu phải là ở cơm, do vậy mà những bữa cơm của các quý ông quý
bà hiện đại phần nhiều đượm sắc thái biểu diễn và sắc thái kinh doanh.

Có hai kiểu ăn phóng khoáng hào hoa, một là ăn kiểu võ, hai là ăn kiểu

văn. Ăn kiểu võ thì phóng khoáng hào hoa theo kiểu võ; ăn kiểu văn thì
phóng khoáng hào hoa theo kiểu văn.

Trước tiên là nói về ăn kiểu võ. Thời Tây Hán, Tư Mã Thiên tiên sinh

trong danh tác “Sử ký” của mình đã viết: Hạng Vũ thết tiệc Hồng Môn, muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.