NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 179

Tôi và rượu

H

ơn ba mươi năm trước, bố tôi rất khẳng khái dùng mười cân khoai đỏ

khô đổi về hai cân rượu trắng để chuẩn bị chiêu đãi một vị khách quý đến nhà
trị bệnh cho ông nội. Bố bảo, vị khách quý này tính tình cổ quái, tuy y thuật
rất cao minh nhưng không chuyên tâm hành nghề thầy thuốc, nghe đâu rằng
ông ta có thể viết chữ bằng cả hai tay cùng một lúc - một tay viết chữ Triện
Mai Hoa, một tay viết chữ Lệ - lại rất thích uống rượu, lại thông kiếm thuật.
Rượu say thì ca, ca từ rất thê lương nhưng giọng ca thì trầm hùng làm rung
gạch lay ngói. Ca xong thì múa kiếm, đẹp nhất là múa kiếm dưới trăng, chỉ
thấy một vòng ngân quang lấp lánh mà không thấy người ở đâu. Nhân vật
theo kiểu hiệp khách này hình như là thuộc gia tộc bà ngoại của ông nội tôi,
không những thế hệ chúng tôi chưa hề gặp bao giờ mà kể cả thế hệ bố tôi
cũng không hề nghe tiếng. Ông nội bị bệnh sỏi bàng quang - người đương
thời cho rằng ông đã tiểu vào tổ kiến - cầu thần khấn Phật đều đã thử hết
nhưng chẳng tốt lên được tí nào. Khi cơn đau nổi lên, ông nội đập đầu vào
tường kêu binh binh khiến cả nhà chúng tôi kinh tâm động phách. Anh của
ông nội - ông nội lớn của chúng tôi - là thầy lang, xem qua bệnh của em kêu
lên: Không có cách nào khác, chỉ còn cách đi mời “đại nhân cắn người” thôi,
chẳng dễ gì mời được ông, nhưng nhà ta là chỗ họ hàng, có thể ông sẽ đến.
Ông nội lớn còn bảo rằng, “đại nhân cắn người” này rất thích binh khí, ông
nội nên đem thanh đơn đao cực kỳ quý của gia tộc truyền cho khi phân nhà ra
để làm lễ bái kiến. Không còn cách nào khác, ông nội đành phải nghe lời, bảo
bố leo lên xà nhà lấy thanh bảo đao xuống. Bố mở đếm mười mấy lớp giấy
dầu thì chiếc vỏ da xù xì hiện ra. Ông nội lớn rút thanh đao ra khỏi vỏ, quả
nhiên là những luồng ánh sáng xanh lạnh phát ra loang loáng. Nghe đâu rằng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.