NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 18

đi tôi đã thông báo với các vị rồi, tốt nhất là mang theo lương khô nhưng các
vị có tin tôi đâu, như vậy trách nhiệm không phải là ở tôi nữa!

Chúng tôi bước vào quán. Quán rộng thênh thang nhưng chỉ có mỗi

đoàn chúng tôi. Một người đàn ông mặt đỏ au lười nhác tiến về phía chúng tôi,
đôi mắt chẳng mấy thân thiện nhìn khắp một lượt mặt tất cả mọi người rồi nói
gì đó với hướng dẫn viên. Cô lái xe có biết một ít tiếng Nga, nói lại cho chúng
tôi biết rằng, gã đàn ông này cho rằng đoàn chúng ta quá đông, không muốn
phục vụ. Tôi cảm thấy chán nản và có một chút lạ lùng. Mở quán ăn mà lại
ngại khách đến quá đông, trên đời này có cái đạo lý này hay sao? Đây có lẽ là
cửa hàng ăn quốc doanh chăng? Cô lái xe nói: Anh ta lười. Nói chung người
Nga rất lười! Tôi cảm thấy lời giải thích của cô chưa hẳn là đúng. Gã mặt đỏ
đưa cho hướng dẫn viên một tờ thực đơn, hướng dẫn viên nhìn chúng tôi nói:
Chẳng có món gì ngon, chỉ có canh rau đỏ, lạp xưởng và bánh mì. Mọi người
đồng thanh nói: Thế cũng được, bảo anh ta nhanh nhanh lên một tí! Hướng
dẫn viên cười nói: Mỗi người một phần, một nghìn rúp. Nhanh thì hơi khó đấy,
mong là mọi người chịu khó chờ một tí. Thế là chúng tôi đành phải ngồi chờ,
không dưới một tiếng đồng hồ sau mà vẫn chưa thấy nhà bếp có động tĩnh gì,
ngay cả gã mặt đỏ cũng không hề thấy tăm dạng đâu. Mắt tôi nhàn nhã phóng
ra ngoài cửa sổ dõi nhìn con đường rộng rãi ngay trước quán. Xe cộ thưa thớt,
chỉ có một vài thanh niên phóng xe mô tô gầm rú vụt qua. Có người bực dọc vì
chờ đợi, bảo hướng dẫn viên đến gặp chủ quán giục làm nhanh. Hướng dẫn
viên cười khổ: Giục cũng chẳng được tích sự gì đâu! Nhưng cô ta cũng đứng
dậy đi vào nhà bếp, nhưng ngay lập tức đã quay trở lại, nói: Ngay cả một bóng
ma trong nhà bếp cũng không có! Lấy làm lạ và rất bất mãn, mọi người rầm rộ
đứng dậy đi vào nhà bếp. Quả nhiên không có một bóng người, chỉ thấy ruồi
bay vù vù, trên bàn có vất lỏng chỏng mấy quả ớt đỏ, trong góc phòng có một
nhúm củ hành tây. Cô lái xe chụp lấy con dao chém thật mạnh xuống chiếc
thớt trên bàn, gào to: Vaxili! Vaxili! Ông chạy đi đằng nào rồi? Một tiếng kêu
trả lời rồi gã mặt đỏ xuất hiện đằng sau một cánh cửa nhỏ, phía sau gã ta là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.