NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 24

nguyên tử? Đúng, đó là loại hóa chất 235 để chế tạo bom nguyên tử! Anh bạn
hỏi: Ông có bao nhiêu? Không nhiều, chỉ khoảng một tấn! Anh bạn nói:
Chúng tôi phải suy nghĩ một tí, nhưng làm sao để chuyển qua biên giới? Ông
ta nói: Nếu các ông cần thật sự, chuyện vận chuyển để chúng tôi lo! Tôi nói:
Chất uranium 235 thì tôi không cần, nhưng nếu ông có bom nguyên tử thì
chúng tôi mua ngay một quả! Ông ta cực kỳ hưng phấn, nói: Có thật không?
Tôi có thể giúp các ông tìm được, có điều các ông phải ứng trước ba mươi
phần trăm đặt cọc! Tự nãy giờ không hề mở miệng, cô lái xe lúc này mới nói:
Cút đi, ông đừng ở đây làm phiền người ta nữa! Ông ta lắc đầu, nói: Đúng là
các người chẳng có một chút thành ý nào… Nói xong, với dáng vẻ cực kỳ
thất vọng, ông ta chầm chậm bỏ đi.

Không ăn cơm trưa, chúng tôi leo lên xe hướng về Tổ quốc, trên đường

đi vẫn cứ trông thấy những thảo nguyên mênh mông và xanh thẳm như năm
ngoái đã từng thấy cùng với những đàn bò sữa đang nhàn nhã gặm cỏ trên
những thảm cỏ xanh mướt, thi thoảng cũng có những cô thiếu nữ Nga xách
thùng đựng sữa đi trên đường. Tâm hồn tôi trở nên bình lặng, không hoàn
toàn hài lòng nhưng cũng không hẳn là thất vọng. Tất cả không hoàn toàn
giống như trong trí tưởng tượng của tôi nhưng tất cả đều nằm trong trí tưởng
tượng của tôi.

Tháng 7 - 1997

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.