NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 296

đồng ca… trong bữa ăn trưa thì bỏ rất nhiều trứng vào bánh cuốn. Sức ăn của
Khương Văn rất tốt, trông chẳng khác nào Phàn Khoái trong Hồng môn yến.

Em họ tôi trông thấy hỏi thầm:

- Anh à, phiếu lương thực hàng tháng đủ cho anh ta ăn không nhỉ?

Ăn cơm xong, anh ta lại đá vỡ phích đựng nước sôi, mảnh thủy tinh

bắn đầy lên quần áo anh ta. Tôi cho đó là điềm lành nên nói:

- Quá tốt! Đó là báo hiệu phim của chúng ta sẽ là một quả bom nổ tung

trong đời sống điện ảnh tương lai.

Anh ta ra sân bậm môi trợn mắt phủi những mảnh thủy tinh vương trên

áo quần.

Tôi không kể chuyện cái phích nước nữa, bây giờ tôi nói về chuyện

“trả nợ”.

Sau đó mấy năm, tôi gặp lại Khương Văn. Lúc này anh ta không còn là

Khương Văn của thời kỳ ăn bánh cuốn nữa, không nói về sự biến đổi ngoại
hình, tôi chỉ quan tâm đến sự rộng rãi của một con người sau khi đã thành
danh, cũng như sự tự tin vào tài năng của chính mình ở anh ta. Qua mấy lần
ăn uống cùng nhau nhưng anh ta không hề cho tôi có cơ hội thanh toán khiến
tôi thầm nể phục vì sự hào phóng, và qua đó chúng tôi trở nên thân thiết hơn.
Không thể nói là tôi đã hiểu anh ta hoàn toàn nhưng tôi cũng cảm nhận được
sự tuyệt vời ở anh ta, đương nhiên tuyệt vời nhất vẫn là những vai diễn.
Khương Văn trong cuộc đời như thế nào không phải là quan trọng lắm đối
với người xem, vấn đề quan trọng là anh ta diễn như thế nào trong phim và
trên sân khấu.

1. Cho dù Khương Văn rất thành công trong những vai diễn của mình

trên sân khấu kịch nói Trung ương hay trong những bộ phim với một phong
cách rất riêng, nhưng căn cứ vào truyền thống kịch nói Trung Quốc, chúng ta
có thể thấy vai diễn của Khương Văn trên sân khấu có đôi chút khoa trương,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.