NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 30

Năm năm trước, vợ và con gái tôi được chuyển lên sống trên phố

huyện. Để tạo an toàn và cũng là để có chút sinh động trong nhà, tôi xin một
con chó bé xíu vừa mới sinh chưa được bao lâu của một người bạn đem về
nuôi. Mẹ nó là một con chó bẹc-giê lai tạp lung tung, nhìn kỹ mới nhận ra tổ
tông bẹc-giê phảng phất trên người nó, nhưng không phải đó là nhân tố quyết
định vẻ khôn lanh nhanh nhạy của nó. Khi tôi ôm nó trong lòng để về nhà,
trông nó đáng yêu vô cùng, lông thẳng đuột, bước đi còn xiêu xiêu vẹo vẹo.
Trán nó rất cao, thoạt trông thì biết ngay là loài chó có trí tuệ. Không phải nói
đến sự khoái chí của con bé nhà tôi, con bé tình nguyện nhường một phần
sữa theo tiêu chuẩn hàng ngày cho con chó. Khi tôi quay về Bắc Kinh, con bé
viết thư thường xuyên báo cho tôi hay về chuyện con chó mỗi ngày mỗi lớn,
nhưng càng lớn nó càng mất đi vẻ đáng yêu. Nó rất hung dữ, cộng thêm cái
tật chỉ thích ăn những thức ăn ngon và cao quý nên những con gà vợ tôi nuôi
để cải thiện kinh tế đã chui vào bụng nó không ít. Để đảm bảo an toàn cho gà,
vợ tôi đành phải tròng cho nó một chiếc vòng cổ và một sợi xích sắt, từ đó nó
mất đi sự tự do. Đúng là số nó khổ, nếu nó không bất hạnh đến độ lọt vào nhà
tôi mà rơi vào nhà một cán bộ lãnh đạo hay một chủ xí nghiệp nông thôn nào
đó, rất có nhiều khả năng nó sẽ to đùng như một con bê. Bất hạnh thay, khi về
với tôi, ban đầu nó còn ăn được mấy bữa no, sau đó thì đói liên tục. Nó gầy
đến độ xương lòi cả ra, thân xác chưa kịp trưởng thành đã vội vàng thoái hóa.
Ngay cả làm cho nó một cái ổ cũng chẳng được chúng tôi quan tâm, một năm
bốn mùa gió mưa bão tuyết đều nằm còng queo trong một góc tường. Có một
ngày mưa bão thâu đêm suốt sáng, nó điên cuồng quay vòng tròn, mồm cố
chụp lấy đuôi mà cắn, đôi mắt đỏ kè khiến tôi nghĩ là nó bị điên. Sau đó thì
nó không thể chạy nhảy được nữa, sủa cũng không thành tiếng nữa, suốt ngày
nằm cuộn tròn mặc cho nước mưa xối xả trên người, trông nó chẳng khác
một lão ăn mày chỉ còn sức để rên lên ư ử, mỗi lần trông thấy người nhà là
kêu lên những tiếng như khóc, nước mắt lã chã, đáng thương vô cùng. Nhưng
chúng tôi nhất định không thể cho nó vào nhà bởi vì toàn thân nó đầy bùn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.