NGƯỜI TỈNH NÓI CHUYỆN MỘNG DU - Trang 85

Tường hát

P

hía Nam vùng Đông Bắc Cao Mật có một làng nhỏ, đó chính là nơi tôi

sinh ra. Mấy mươi nóc nhà cột gỗ tường cỏ với những mái lá đơn sơ trong
làng được dòng Giảo Hà ôm gọn trong lòng. Xóm làng tuy nhỏ nhưng giữa
làng có một con đường đất cát vàng rất rộng, hai bên đường là những loài cây
hòe, liễu, bách, thu… hỗn tạp, ngoài ra còn có một vài cây mà người trong
thôn không thể gọi được tên, cứ đến độ thâm thu là toàn thân khoác một màu
vàng ươm của lá. Có cây sừng sững chọc thẳng lên trời, có cây gầy guộc như
một sợi dây thừng… Nhưng theo sự hiểu biết của tôi, trong vòng mấy chục
năm trở lại đây hầu như chưa có một ai chặt cây hai bên con đường đất này.

Men theo con đường đất đầy cây tạp này đi thẳng về phía đông khoảng

ba dặm là đã rời khỏi làng. Một cánh đồng mênh mông ngút ngàn trải dài
theo hướng đông nam, cảnh vật đột nhiên thay đổi khiến người ta cảm thấy lạ
lùng. Con đường cát vàng đã bị bỏ lại phía sau, con đường dưới chân rùng
mình biến thành một con đường đất đen, nhỏ hẹp, quanh co bò theo hướng
đông nam. Đi đến đây, người ta không dằn lòng được đành phải quay đầu
nhìn lại phía sau. Khi quay đầu lại, anh sẽ trông thấy chiếc thập tự trên nóc
tòa giáo đường Thiên Chúa giáo với kiến trúc đã hoàn toàn Trung Quốc hóa.
Chiếc thập tự cao cao đã bị quạ đen bám đầy nên đã biến thành một điểm đen
ẩn hiện trong bóng hoàng hôn hoặc mờ mờ trong sương sớm. Có khi anh
ngoái đầu nhìn lại đúng vào lúc tiếng chuông giáo đường đang ngân lên buồn
bã từ lầu chuông, nhất định tâm hồn anh sẽ cảm thấy bồi hồi cảm động. Bóng
hai hàng cây mờ mờ tỏ tỏ lượn vòng theo con đường cát vàng, nếu là mùa thu
có lẽ sẽ trông thấy được kỳ quan của lá rụng: Không có một sợi gió nào
nhưng vô số lá cây bời bời rơi xuống va vào nhau và những âm thanh xào xạc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.