NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 134

Ăngtoan gọi một chiếc thuyền ở phía trước nhà trường và ngồi dựa trên
đệm. Anh lo lắng. Điều cụ Phalôpiút nói về Poocdia thật rắc rối. Tại sao
cha Phêlíp lại tiếp tục tung tên thấp béo theo dõi anh khi ông ta đã nhận lời
hứa sẽ im lặng của anh như nhận tiền mặt? Phải chăng về phía ông ta, tu
viện trưởng đã quyết định không giữ lời hứa trong sự việc đã thoả thuận?
Và ông ta đang tìm một bằng chứng mới nào đó để làm chỗ dựa cho việc
buộc tội tà giáo chưa hề được bỏ qua trong một trường hợp nào, dù ở
Vơnidơ? Nỗi lo ấu ấy làm cho Ăngtoan rùng mình. Tất cả niềm vui thắng
lợi khi ở nhà trường đã biến mất.
Anh hồi nghĩ rằng hình như anh chỉ gặp những điều rắc rối từ khi phát hiện
ra bức tranh của Bôtixeli. Tuy nhiên, anh không thể đổ lỗi cho nữ thần.
Nàng rất đáng mến, toàn diện, rất đức hạnh và tốt lành, làm thế nào mà có
lỗi được. Nghĩ rằng nàng bị cái nhìn khoái lạc của Xăngtốt xúc phạm, anh
bừng bừng tức giận.
- Tránh nào, – người chèo thuyền kêu to và thuyền quay mũi đi vào con
sông đào nhỏ hẹp ngăn cách nhà ngục mới xây của chính phủ với toà lâu
đài trang trí lộng lẫy của vị Thống đốc.Trên cao, ở rất cao phía trên đầu mọi
người, vành cong của chiếc cầu có mái nối liền hai toà nhà. Không phải chỉ
có tội nhân đã đi qua để đến sân nhà tù mà ở đấy cái chết đang đợi họ. Dù
chiếc cầu ấy mới hoàn thành có mấy năm nhưng người Vơnidơ đã mệnh
danh cho nó là “cầu bi ai!”
- Đi dưới gầm “cầu bi ai” tốt hơn là đi ở trên đó, – người chèo thuyền nói
và làm dấu thánh.
Và, tuy rằng lúc này là thời gian làm lễ Thánh Giăng trong mùa hè,
Ăngtoan Xécvê vẫn rùng mình, anh lạnh giá vì cái u ám của điềm xấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.