NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 136

như vậy sẽ tránh được cho hắn những phiền phức tốn kém.
- Mình cũng sẽ phải làm như thế đối với ông ta, – Ăngtoan thừa nhận.
- Trời ơi! Khi nào cậu mới thôi không tranh luận với cái lương tâm lố bịch
do rủi ro mà cậu có ấy, Tôniô? – Giăng lầu bầu rồi lại cầm bút vẽ. – Không
có cái gì cả, tuyệt đối không có cái gì bắt buộc cậu phải đem bức tranh ấy
đến cho ông ta cả.
- Mình sẽ phải làm như thế. – Ăngtoan bướng bỉnh nhắc lại. – Mình đã tìm
thấy bức tranh mà.
- Đúng thế! Rồi sao nữa? Đủ rồi chứ?
- Nếu mình kịp thời nói về bức tranh với ông Belacmi thì ông ta đã đem nó
theo được rồi.
- Đừng có ngu như lừa ấy! Trước khi cậu gặp họ, ông ta với cháu gái ông ta
ấy, mình đã bảo rằng bức tranh ấy sẽ không bao giờ rời khỏi Pađu kia mà.
Điều xảy ra chỉ chứng tỏ mình nói đúng.
Giăng lại tiếp tục vẽ.
- Hãy thôi đi đừng đưa vai mang lấy gánh nặng của cả thế giới nữa, Tôniô
ạ. Cậu cần nghỉ ngơi và thanh thản hơn cần đến mọi thứ khác.
Mặt anh bỗng rạng rỡ.
- Chà! Ngày lễ Đấng Cứu Thế sẽ tiến hành vào thứ sáu, chúng mình sẽ dự
lễ đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.