NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 138

Đi đầu đám rước, một đoàn thuyền gông đôn trang trí lịch sự chở giới tuổi
trẻ rực rỡ của thành phố. Đoàn thuyền khác theo sau, mỗi thuyền mang một
công trình kiến trúc nhẹ nhàng gợi lên một sáng tạo nào đó của Lêôna Đơ
Vanhxi. Trong không khí êm ả, tiếng ca hát vang lừng.
Trên những thuyền lớn trình diễn các vở về đề tài tôn giáo, ở những thuyền
khác diễn các vở về hài hước, trong khi ấy, ở khắp nơi, chung quanh lâu đài
Thống đốc, mọi ngõ ngách của thành phố, hằng hà sa số những thuyền
gông đôn trang trí đẹp đẽ bơi theo, giống như một con rắn đầy màu sắc,
đang mềm mại uốn khúc trong thành phố.
Giăng, Ăngtoan và mấy người bạn nghệ sĩ thưởng thức quang cảnh này trên
chiếc gông đôn của Matêi mà Giăng đã thuê suốt cả ngày. Hoàng hôn đã
xuống khi họ trở về xưởng vẽ của Xavarinô.
- Cậu vui chứ, Tôniô? – Giăng hỏi bạn khi Đimát dọn bữa ăn tối.
- Rất vui.
- Còn có cái mê hơn nữa, anh bạn ạ.
- Còn gì nữa?
- Tối nay cậu sẽ tham dự một việc gì đó thật phi thường. Lôđôvixi Anhôlô
sẽ biểu diễn một trò ảo thuật.
Mắt Ăngtoan sáng lên:
- Ồ! Mình mong đợi mãi dịp này. Trò ấy diễn ở đâu đấy?
- Ở một nơi mình biết, nhưng họ giữ bí mật.
- Tại sao thế?
Giăng nhún vai:
- Các nhà chức trách cấm trò ảo thuật đen (8). Tà giáo mà.
- Ảo thuật đen à? – Ăngtoan thong thả nói. – Vậy thì... chúng mình có nên
đi xem không?
- Trò đã cấm thì càng đáng xem!
Ăngtoan nghi hoặc lắc đầu:
- Mình chưa chắc như thế!
- Một nhà bác học, nhà khoa học như cậu cần phải bị ảo thuật hấp dẫn, rất
cần thế. – Giăng chế giễu.
- Nhưng mình không tin kia mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.