NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 149

cái bọc cồng kềnh. Anh cảm thấy không khí ẩm, lạnh hơn và hết lòng cầu
chúa cho cửa phía dưới sông vẫn mở và không bị canh giữ. Hồi hộp, anh tụt
xuống đến bậc đá hẹp là bến sống duy nhất. Anh cố đứng vững ở đây. Nhân
danh Chúa! Cuộc chạy trốn đến chỗ hiểm nghèo nhất, vì làn nước sẫm của
con sông đào đang vỗ ngay dưới chân và anh biết rằng chỉ còn vài giây nữa
bọn tuần tra sẽ tìm thấy chiếc cửa nhỏ của giáo đường.
Nếu chỉ có một mình, anh sẽ nhào ngay xuống nước vì anh bơi rất thạo và
dai sức. Nhưng còn Cơlarit! Tình trạng của cô khiến cho không thể làm như
thế được.
Trong khi anh lo lắng lật đi lật lại vấn đề trong đầu thì có bóng một chiếc
gông đôn men theo dọc sông, ẩn trong bóng tối. Anh nhận ra người chèo
thuyền thấp lùn đang đưa bơi chèo.
- Đây! Matêi! – Anh gọi – Matêi ơi!
Chiếc thuyền lao như một mũi tên và chạm bến ngay dưới chân anh. Tôniô
nhảy xuống cầu thuyền vội vã đến nỗi trọng lượng của anh cộng với
Cơlarit, suýt làm lật chiếc thuyền nhẹ. May mà Matêi là người chèo thuyền
giỏi và vững tay lái.
- Đưa chúng tôi đi khỏi đây nhanh lên. – Ăngtoan thở hổn hển. – Bọn tuần
tra... bọn tuần tra... theo chân chúng tôi!
- Đi ngay lập tức đây.
Chiếc gông đôn quay ngược lại và biến vào trong bóng tối. Một lần, hai lần,
mười lần, Matêi rẽ từ con sông này sang sông khác. Sau đó, anh đắc ý nói:
- Ngài đã thoát, thưa ngài. Quỷ hiện lên cũng không sao theo nổi chúng ta
nữa.
- Tạ ơn Chúa vì anh đã ở đấy, Matêi ạ! Đưa chúng tôi về nhà đi. – Ăngtoan
vẫn thở hổn hển
- Phải cảm ơn ông Giăng thì đúng hơn! Ông ấy bảo tôi đợi và xem chừng
đón ông – người chèo thuyền khẽ cười và trả lời.
Ăngtoan ném cho anh ta một đồng tiền vàng. Thế là Giăng cũng đã thoát!
Cả ba người thiếu chút nữa bị bắt cả. Nhất là Cơlarit, cô đang nằm trên
nệm, vẫn cứng đờ một cách kỳ lạ như đã chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.