NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 148

đến một chiếc cửa nhỏ rất khó thấy ở một bức tường ngang và nhảy qua các
ghế dài không hề quan tâm đến những người ngồi ở đấy. Ở cửa lớn toà giáo
đường, tiếng đập càng mạnh hơn và gỗ đã vỡ ra.
Ăngtoan lưỡng lự. Lý trí bảo anh đi theo Giăng, nhưng Cơlarit sẽ ra sao,
Cơlarit hiện đang bất tỉnh trên bàn thờ? Có lẽ vết thương của cô không có
gì nguy hiểm? Có lẽ đó chỉ là một sự quỷ quyệt chưa giải thích được? Nếu
như thế thì cô cần được cứu. Không lưỡng lự nữa, Tôniô quay lại, nhào qua
than diêm sinh đỏ rực của mấy cây nến, chống tay lên hàng song chỗ làm lễ
ban Thánh thể và nhảy qua. Nhưng anh trượt chân ngã xuống, ngã mạnh
đến nỗi anh choáng váng mất một lúc lâu. Anh phải bám vào những trụ đặt
Cơlarit mới đứng lên được trong bóng tối ngón tay anh chạm vào người cô.
Anh vội sờ soạng chỗ ngực: tim vẫn đập, thong thả, đều và nhịp nhàng.
Chúa thật nhân từ! Không còn nghi ngờ gì nữa, đây không phải là tim của
một người đang hấp hối vì bị tử thương.
Vậy thì đó chỉ là một trò xảo quyệt, tạ ơn Chúa! Nhưng Lôđôvixi cũng như
những người khác bị thôi thúc bởi ý muốn trốn chạy đã bỏ mặc cô ở đấy,
không thể cử động được, trong tình trạng cứng đờ kỳ lạ, mà không một
chút quan tâm đến số phận đang đợi cô trong tay bọn tuần tra. Dù thế nào
đi nữa, số phận ấy thực không đáng mong muốn.
Ăngtoan kề vào tai gọi tên cô, dù cô bất động, không nói được tiếng nào,
nhưng anh có cảm tưởng như cô có nghe tiếng anh gọi và môi cô động đậy.
Phía sau anh, trong giáo đường tối mò, tiếng kêu của những người bị vây
hãm và tiếng búa của những người muốn xông vào đang bổ vào cửa ngày
càng ầm ĩ hơn. Mắt Ăngtoan bỗng nhìn thấy con dao găm, vệt sẫm đặt trên
vệt trắng mờ như sữa là cơ thể Cơlarit. Anh giấu dao vào áo và giật một
miếng vải trên tường bọc nhanh lấy người phụ nữ trẻ. Ôm cô trong tay –
thân thể cứng đờ của cô làm thành một bọc rất dài và cồng kềnh – anh đi
nhanh về phía chiếc cửa nhỏ có rèm che ở cuối giáo đường. Anh vừa bước
qua cửa sổ đã nghe tiếng cửa lớn bật mở và bọn tuần tra ùa vào giáo đường
như nước chảy.
Hạnh phúc thay, khuôn cửa nhỏ không mở vào kho đồ thánh hay đường
cụt, Tôniô trông thấy hàng loạt bậc thang, anh bước xuống, loạng choạng vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.