NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 150

Frank Slaughter

Người tình tuyệt vời

Nguyễn Lan Đồng dịch

Phần 2 - Chương 10

Chương 10

Cơlarit còn nửa mê nửa tỉnh khi Ăngtoan đem cô đến xưởng vẽ và đặt cô
lên đi văng. Cô đặt tay lên trán, uống cốc rượu anh đưa cho và hỏi:
- Tại sao tôi lại đến đây?
- Cô không nhớ gì nữa hay sao, Cơlarit?
Cô lưỡng lự:
- Có... Lôđivixi làm cho tôi ngủ ở giáo đường. Hình như vào một lúc nào
đó tôi có nghe tiếng ồn ào... Tiếng kêu...
- Cô ngủ ư? – Ăngtoan kêu lên. – Hắn đã làm cách ấy sao?
Cơlarit mở to mắt và anh kể lại cho cô những nét chính của câu chuyện hồi
hôm. Khi anh kết thúc, cô dịu dàng nói:
- Thế là anh đã liều mình để cứu tôi!
Tôniô hơi đỏ mặt:
- Đó là nghĩa vụ, tôi phải giúp cô vì cô bị thương.
Người phụ nữ trẻ hé nhỏ chỗ khăn che ngực: không có một dấu máu nào
trên làn da trắng của cô. Cô mỉm cười:
- Anh thấy không... làm gì có vết thương...
- Nhưng máu ở đâu ra?... Còn các thứ khác nữa?... Sao lại có thể thế được
nhỉ? – Ăngtôniô kinh ngạc kêu lên.
Cô nhún vai:
- Ồ! Lôđôvixi tài lắm. Một thứ nước hoa quả nào đó có thể làm cho người
ta tưởng là máu...
Ăngtôniô tìm trong nếp áo và lấy ra con dao găm, trông đặc biệt khủng
khiếp, lưỡi rất mềm. Cơlarit cầm con dao ở tay và đâm thẳng vào ngực
mình ngập tận chuôi. Một dòng nhỏ máu đỏ tươi chảy qua ngón tay cô.
- Anh thấy chứ, Tôniô? Đây là một trò thủ xảo.
Lưỡi dao bám sát vào da cô như dao bằng giấy.
- Nhưng làm thế nào lại như thế được? Làm thế nào nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.