NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 154

- Anh muốn em sẽ là vợ của anh, Cơlarit ạ.
Mắt cô bỗng rớm nước mắt, cô ghé mặt hôn anh.
- Anh đáng yêu lắm, Tôniô, – cô nói, nhưng em không thể lấy anh được.
Anh mở đầu:
- Nhưng chúng mình đã... – rồi anh ngừng bặt.
- Anh định nói rằng chúng mình đã mắc tội thông dâm và lương tâm anh
bảo anh phải lấy em chứ gì... Được, nếu anh muốn gọi như thế thì hãy cứ
cho rằng chúng ta đã mắc tội ấy đi...
Cô đưa cho anh một đĩa thức ăn và ngồi xuống đi văng, dành cho anh một
chỗ cạnh cô.
- Bây giờ anh hãy trả lời em. Có cái gì thật là xấu trong việc chúng mình đã
làm không nào?
- Nhưng nhà thờ...
- Anh hãy quên Nhà thờ đi một lát. Tôniô ạ. Anh hãy nghĩ đến chính anh.
Tối hôm qua, anh đã cần đến em, và em đã sung sướng vì có thể cho anh
được cái mà anh cần đến. Em không bao giờ tin rằng (cô nhìn thẳng vào
mắt anh khi cô nói) Đấng sáng tạo lại cấm hai con người hết sức yêu mến
nhau cùng tìm được hạnh phúc thực sự. Anh có thể thực sự tin như thế
được không?
Trong thâm tâm anh, Ăngtoan nghĩ rằng lời nói của Cơlarit rất đúng, và anh
nói những lời thành thực cảm ơn cô.
- Vậy thì, – Cơlarit mỉm cười – anh hãy cho đi lấy quần áo của em đến đây.
Vấn đề ấy được giải quyết dễ dàng khi Đimát đến, mắt còn hơi đờ đẫn vì
bữa ăn uống no say hôm trước, tuy vậy anh ta vẫn có vẻ sáng suốt và tỉnh
táo. Anh ta được cấp tốc cử đến chỗ ở của thiếu phụ lấy các quần áo cần
dùng cho cô.
Khi họ sắp ăn xong. Ăngtôniô trở lại vấn đề anh đang quan tâm, đối với
anh, hạnh phúc không làm mất sự liên tục suy nghĩ:
- Anh vẫn muốn biết tại sao Anhôlô lại làm cho em xuất thần như thế được.
- Tại sao anh không hỏi ông ta?
- Nhưng người làm ảo thuật không giữ bí mật nghề nghiệp của họ sao?
- Có lẽ không, nếu đối với các nhà khoa học, trừ khi đối với những nhà ảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.