NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 175

- Cô Luxia… Bức tranh…
- Đã được để ở chỗ an toàn…
Cô thay miếng vải ướt đắp trên trán Ăngtoan, mùi dấm hắc bay vào mũi
trong khi anh cảm thấy những ngón tay mát lạnh chạm vào da mình. Mắt
anh lơ đãng nhìn căn phòng. Phòng nhỏ nhưng bày biện sang trọng, phủ
toàn tơ lụa, và một bức tranh – Ăngtôniô nhận ra ngay đây là một trong
những tranh vẽ đầu người của Bôtixeli – làm rạng rỡ bức tường. Trong góc
phòng là cái bàn trang điểm, tấm gương ở đấy lồng một bộ mặt gầy gò, ngơ
ngác, râu ria, hai mắt hõm, chiếc miệng nhăn nhó đau đớn, đang nhìn
Tôniô.
- Tôi đang ở chỗ nào vậy? – Anh thều thào.
- Ở Phlôrăngxơ. Trong lâu đài Belacmi.
- Nhưng chúng tôi không rời Pađu từ hôm qua ư?
- Các anh rời Pađu đến hôm nay là một tuần lễ, anh đã ốm rất nặng vì vết
thương bên cạnh sườn.
Thế là, như bức tranh liên hoàn, anh nhớ lại cuộc vật lộn trong tu viện,
nghe tiếng nện chắc nịch và liên tiếp của cây đèn nến lên sọ giáo sĩ Phêlíp
cảm thấy lại những cơn đau nhói dữ dội bên sườn và cực hình của cuộc
hành trình thâu đêm trên xe, cho đến khi vết thương đau cùng cực làm cho
anh rơi vào tình trạng mê man.
- Giăng nói với chúng tôi về cuộc chống chọi của anh để lấy lại bức tranh:
anh đã rất dũng cảm, anh Ăngtôniô ạ.
Anh mỉm cười mệt mỏi:
- Thiếu chút nữa tôi đã không thành công!
- Tôi biết. Bác sĩ Đuyvan bảo chỉ mấy phân nữa là vết thương của anh
không cứu chữa được.
- Bác sĩ Đuyvan nào?
- Một bác sĩ người Pháp. Ông đi theo quân đội Pháp sang Ý. Ông đã ở lại Ý
để giảng dạy ở đại học Phlôrăngxơ.
Ăngtôniô thử cử động vai và bị đau buốt. Luxia luồn tay xuống dưới vai
khẽ nâng anh lên. Tay cô cứng cáp, chắc chắn, nhẹ nhàng và thận trọng.
- Thế… Như thế này dễ chịu hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.