NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 192

- Xin cô tha thứ cho trí tưởng tượng của tôi. Tôi là hoạ sĩ. Và tất nhiên là
tôi nghĩ đến toàn thể.
- Anh sẽ không có dịp nào để thử xem trí tưởng tượng của anh có đúng
không đâu, – cô thốt ra, giọng chanh chua – nếu đó là điều anh muốn gợi ý.
- Xin cô tin tôi, anh năn nỉ, hãy tin tôi. Tôi không hề có lúc nào nghĩ đến
việc gợi ra một điều như thế!
Nhưng trông cô đứng đấy, thẳng thắn, kiêu hãnh như một cái cây đang sức
trẻ, có thể dễ dàng xác định rằng không có cái gì là không hoàn hảo ở cô.
Sự hoàn hảo của cô chính là sự hoàn hảo của Thần vệ nữ: vẻ tuyệt mỹ của
đôi vú nhỏ và đẹp, dáng hoàn mỹ của thân người dong dỏng, của những
mắt cá chân thanh tú ngoài sức tưởng tượng và của đôi chân bé nhỏ. Tất cả
những điều đó cụ thể hoá và bổ sung đầy đủ sự giống nhau giữa người sống
và bức tranh. Từ hình dáng đến bộ mặt, Luxia Belacmi là phản quang của
Thần vệ nữ của Bôtixeli.
- Nhưng tại sao...
Anh ngừng bặt câu nói của mình và chuyển từ câu hỏi đến tiếng kêu kinh
ngạc:
- Đây rồi! Ximôneta Vexpucxi, đúng rồi! Amêrigô Vexpucxi là ông cô.
- Và Ximôneta là bà cô tôi, – Luxia bổ sung.
- Do một biểu hiện kỳ diệu của vấn đề thừa kế, cô có thể là hình bóng của
bà rất rõ ràng. – Anh nhăn nhó một cách tức cười. – Như một chuyện tiên
vậy.
- Chuyện nàng tiên ác, – Luxia cau có trả lời.
- Nhưng cô rất kiêu hãnh về dòng họ Vexpucxi kia mà, tại sao cô lại ghét
nàng?
- Vì anh ấy yêu nàng.
- Ai?... Tôniô à?...
- Phải. Anh ấy gần như thú nhận điều đó với tôi.
- Nhưng cô đâu có thể yêu một người thô thiển như cậu ấy?
- Tôniô không phải là người thô thiển! – Cô quát lên và bừng bừng nổi
giận. – Anh ấy là một người tuyệt vời, kỳ diệu.
Giăng nghiêm nét mặt lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.