NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 193

- Cô nói đúng. Còn hơn như thế nữa. Nhưng khi nào...
- Anh ấy không yêu tôi, – Luxia nói. – Ít ra thì anh ấy cũng không yêu con
người bằng da bằng thịt này của tôi!
Giăng lắc đầu:
- Một sự đều rối mù và phức tạp, – anh thở dài. – Cô yêu Tôniô, nhưng
Tôniô yêu nàng Vệ nữ trong tranh. Mà cô lại là chị em với nàng Vệ nữ này.
Nếu là một bài toán Ơcơlit những sự việc ngang bằng với một sự việc, cũng
ngang bằng giữa chúng với nhau, Tôniô sẽ yêu cô.
- Nhưng đây lại không phải là một bài toán của Ơcơlít. – Cô rền rĩ. – Anh ta
không yêu tôi.
- Nếu như vậy, tại sao cô không thử yêu một người nào khác? Tôi đây,
chính tôi đã mòn mỏi trái tim vì cô...
- Tội nghiệp Giăng!
Cô mỉm cười chế nhạo một cách duyên dáng:
- Đã bao nhiêu lần trái tim anh mòn mỏi rồi?
Anh năn nỉ:
- Nhưng chưa bao giờ nồng nhiệt như đối với cô.
- Anh vẫn đi Mađơrit chứ?
- Trừ khi cô muốn điều trái lại.
- Chắc chắn là không rồi, tôi vẫn muốn anh đi. Chúng ta đã chẳng là bạn tốt
với nhau trong những tuần lễ gần đây là gì?
Giăng ngả đầu, đặt tay lên ngực:
- Cô đã cho tôi một cuộc sống mới. Vả lại, Ăngtôniô lại có thể quyết định
làm tu sĩ. Biết đâu đấy?
- Đấy chính là điều tôi lo sợ, – cô thở dài. – Thế giới ngoài nhà tu là một
thế giới rất độc ác với anh ta. Anh ta cần đến chúng mình. Giăng ạ.
- Có lẽ, – Giăng nói với một vẻ cay đắng. – Có lẽ chúng mình phải giúp cậu
ấy giải bài toán của Ơcơlit chăng?
- Không. Tôi tin rằng điều đó sẽ tự thu xếp được khi tôi đặt quyết tâm vào
nó.
- Cô có vẻ tự tin quá, – Giăng ngạc nhiên.
Cô nghiêm trang nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.