NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 213

đường Pađu. Ông ấy đã là giáo sư ở đấy và hiện nay vẫn là giáo sư.
Mắt Hoàng hậu sáng lên:
- Nếu thế thì không cần người nào khác nữa.
Bà đau đớn nhìn người bị thương một lần nữa và rời khỏi phòng. Maria và
những người hầu đi theo bà. Chỉ còn Luxia và Ăngtôniô ở lại với hầu tước.
- Cảm ơn cô đã nhiệt tình khen ngợi tôi như vậy, – Ăngtôniô tỏ vẻ biết ơn.
- Ồ! Đừng cảm ơn tôi. Mọi người đều đồng ý với nhau một điểm, chỉ có
một điểm thôi, bác sĩ Ăngtoan ạ: anh rất có tài trong nghề nghiệp của anh, –
cô xấc xược trả lời.
Ăngtoan mỉm cười gượng gạo:
- Nếu tôi không may mắn được bác sĩ Đuyvan chữa cho, tôi sẽ không bao
giờ có trong tay các luận văn của Ăngbroadơ Parê, cũng không bao giờ
được đọc đến.
- Và Ăngbroadơ Parê có lẽ cũng không sống được chăng?
- E rằng như thế.
- Lạ nhỉ. Thế mà khi anh chữa cho bác Mariô của tôi ở tu viện Pađu, tôi có
cảm giác là anh đã biết tất cả những điều cần hiểu biết trong ngành y.
- Thưa cô, tôi đã đi được một chặng đường dài từ khi ấy đến nay. Cũng như
cô thôi, là cận thần và người tin cẩn của Hoàng hậu Tây Ban Nha là một
vinh dự lớn. Cũng là một vinh dự nguy hiểm.
- Nguy hiểm à? Tại sao thế?
- Cô chưa bao giờ nghĩ rằng những người đã đâm Đôn Pêđrô rất có thể thủ
tiêu cô hay sao?
Mặt cô tái đi:
- Không, tôi chưa bao giờ nghĩ như thế! – cô khẽ nói.
- Vậy sao, họ vẫn còn đây kia mà?
- Tôi… tôi không tin… – cô thong thả nói. – Nhưng họ cũng vẫn có thể…
Bỗng nhiên trông cô rất non nớt, rất mỏng manh và không có gì che chở,
Ăngtôniô hiểu rất rõ rằng chính vì tuổi trẻ này, vì nhiệt tình và sự thiếu
từng trải mà mà cô đã tham gia vào câu chuyện nguy hiểm kia. Tham gia
một cách vô ý thức. Bây giờ anh đã chắc chắn rằng việc Luxia có mặt ở
quán ăn tối hôm nay không có gì liên quan đến việc hẹn hò tình tự, ý nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.