NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 237

- Nhưng tại sao các chất dịch ấy không chảy ra từ chỗ đao đâm?
- Tôi bắt buộc phải khép kín vết thương để không cho không khí vào. Bây
giờ lớp thịt tái tạo dưới da đã đây rồi, không có lối thoát ra nữa.
Cô nhìn bức vẽ:
- Anh đã thấy những trường hợp như thế này chưa?
- Có, nhưng ít. Bác sĩ Vêdan, chính ông ấy, đã miêu tả được nhiều trường
hợp khác nhau.
- Bây giờ anh sẽ làm như thế nào?
Vấn đề này làm Tôniô băn khoăn đã mấy hôm, từ khi anh nghi có hiện
tượng tràn dịch màng phổi.
- Chỉ có thể có hai giả định. Một là chờ đợi, hy vọng, đồng thời cầu chúa
cho người bị thương có đủ sức để có thể vượt qua tác hại do sự tích tụ độc
tố gây ra.
- Nhưng ông ấy mỗi lúc một yếu đi. Ngay tôi cũng thấy rõ.
Ăngtoan buồn rầu gật đầu:
- Giả định nữa là mở một chỗ mới ở ngực để thấm khô dịch. Việc đó gọi là
phẫu thuật.
Luxia trợn tròn mắt:
- Nhưng liệu bệnh nhân còn sống được sau những phẫu thuật như thế
không?
- Có những người sống chứ. Độ một nửa.
- Đôn Pêđrô có thể chịu đựng được không?
- Tôi cho là được. Nhưng tôi chắc chắn rằng nếu không mổ ông ta sẽ chết.
Luxia rùng mình:
- Thật khủng khiếp, Tôniô ạ! Tất cả chỉ vì tham vọng và tính biển lận của
những kẻ muốn chiếm lấy thứ họ không có quyền. Tại sao mọi người lại
không tốt… như anh?
- Tôi không xứng đáng lời khen ấy. Hai hôm trước tôi đã giết một người, –
anh nói và cúi đầu xuống.
- Hắn đáng chết. Vì hắn là kẻ giết người.
- Chúng ta có quyền gì mà phán xử? Nếu cô và Giăng đã giải thích đúng thì
một mục sư, một người phụng sự Chúa đã cử hắn đến đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.