NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 243

lại để suy nghĩ và tìm hiểu xem tất cả sự việc này bắt đầu từ bao giờ không,
Tôniô của mình?
Ăngtôniô nhìn lên, mắt suy nghĩ:
- Có, Giăng ạ. Khi mình phát hiện bức tranh dưới mái tu viện Pađu thì cuộc
sống mình bị đảo lộn.
- Và sự việc đó có ngày nào kết thúc không? – Giăng nhún vai. – Ai mà
biết được? Nhưng có điều này… cậu cần phải biết… về Luxia… và về
mình.
Ăngtôniô chờ đợi và im lặng. Giăng lưỡng lự, không tìm được lời, anh ấp
úng nói:
- Chúng mình… chúng mình nhất trí đi theo những con đường riêng.
Ăngtoan hỏi, tim đập mạnh:
- Tại sao thế, Giăng?
- Như thế phù hợp với chúng mình hơn… với cả hai… Cậu yêu nàng phải
không, Tôniô?
- Đúng thế, Giăng ạ. Yêu lắm.
- Vậy thì tại sao tự cậu không tỏ ý với nàng?
- Đừng có lố lăng, Giăng.
- Cô ấy yêu cậu đấy, Ăngtôniô ạ. Mình không biết cậu có những lý do ngu
ngốc nào…
- Nhưng mình nghèo, – Ăngtoan phân trần. – Luxia con nhà dòng dõi, lại là
người thừa kế…
- Điều đó có liên quan gì đến vấn đề này.
- Vả lại, mình cũng không muốn lấy vợ, – Ăngtoan khẽ nói. – Đã từ lâu
mình quyết định như thế.
- Tại sao thế? Vì Thần vệ nữ trong tranh à? Đừng có ngu xuẩn, Tôniô.
Ăngtoan dằn mình lại và trả lời cộc lốc:
- Mình không bao giờ trông đợi rằng cậu có thể hiểu được, Giăng ạ.
- Đây là điều điên rồ nhất mình được nghe trong đời mình…
- Đủ rồi đấy, Giăng. Chúng ta sẽ không nói đến việc này nữa, mình xin cậu.
Tiếng Ăngtoan sắc bén. Mặt Giăng đỏ gay lên vì tức nhưng anh tự chế ngự:
- Cậu có thể bị bắt vì tội giết người ngày mai. Chúng mình sẽ không cãi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.