NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 292

- Ta đi thôi, thầy, – Ăngtoan nói như máy.
Anh mệt rã rời, không còn sức cũng như không còn dấu vết của quyền lực
và cả của chất sống vừa bị rút khỏi người anh.
- Đi, để mặc họ với nhau.
Khi họ rời khỏi nhà, bà Maria chạy theo họ, nước mắt chảy ròng ròng trên
khuôn mặt tròn. Bà níu áo Ăngtoan, quỳ xuống và nức nở:
- Đức Thánh Mẫu đã tạo ra phép lạ bằng bàn tay của ngài, thưa bác sĩ. Con
gái tôi khỏi bệnh vì ngài đã giúp đỡ cháu.
- Không có phép lạ đâu, thưa bà, – anh nhẹ nhàng nói. – Tôi chỉ dùng
phương pháp điều trị mới để chữa cho con bà, và tôi đã vui mừng thấy cách
ấy thành công.
- Không, không! Tôi xin thề trước Chúa, tôi trông thấy tượng Đức Thánh
Đồng Trinh mỉm cười và gật đầu ra hiệu tán thành. Thưa bác sĩ, ngài là một
vị thánh và quyền chữa lành bệnh ở trong tay ngài.
Ăngtoan đã gỡ khỏi tay bà Maria. Cãi với bà là chuyện vô ích và mệt xác
nữa.
Trong xe của Vêdan, anh ngồi tựa vào nêm và thấm mồ hôi trán. Anh bối
rối cực độ, do chữa khỏi bệnh cho cô Catơrin và do cơn lốc đam mê anh đã
khơi ra ở cô gái.
- Thứ quyền lực kì lạ mà tôi có được ấy là cái gì nhỉ? – Anh hỏi Vêdan. –
Có phải tà thuật không? Hai là phép lạ như bà Maria đã nói?
Vêdan đưa tay thong thả vuốt bộ râu đen, ông nói:
- Nói thực ra tôi cũng không hiểu. Trước khi chữa cho bệnh nhân cậu có
chú ý vùng bị liệt và mất cảm giác không?
- Có chứ! Nửa dưới cơ thể.
- Cụ thể hơn thế nữa. Về phần tôi, tôi khám rất tỉ mỉ, đường phân cách
đúng trên chỗ tiếp giáp xương mu.
- Đúng ngay trên…
Ăngtoan chững lại ngay.
- Thầy có xác định rõ tầm quan trọng của điều này không?
- Rất rõ, – Vêdan nhún vai trả lời. – Cả cậu nữa, tôi tưởng rằng cậu cũng
thấy rõ cơn co giật của cô ấy có ý nghĩa gì chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.