NGƯỜI TÌNH TUYỆT VỜI - Trang 291

Rồi Catơrin bỗng nhiên nằm yên. Cô như nghỉ ngơi, thở khá mạnh, miệng
hé mở, mặt đầy vẻ thoả mãn, ngây ngất sung sướng. Không nên để kéo dài
tình trạng này nhưng cũng không nên làm cho nó mất đi khi chưa làm cho
Catơrin thừa nhận và chứng tỏ được rằng bệnh liệt đã biến mất.
- Cô Catơrin, bây giờ cô có thể đi được rồi, – anh nói. – Cô đã khỏi bệnh.
- Tôi buồn ngủ, – cô nói nhỏ, – buồn ngủ lắm. Xin cho tôi ngủ.
Nhưng anh sẵng giọng nói tiếp:
- Cần phải đi. Cô có thể đi và cần như thế. Sau đó cô sẽ ngủ.
Anh cầm bàn tay xanh xao và khẽ kéo cô gái về phía anh. Cô ngoan ngoãn
ngồi dậy trên giường.
- Tôi có thể… Tôi có thể đi được… – cô nhắc lại như máy và khi anh nhấn
thêm, cô đưa hai chân ra khỏi giường.
Khi chân cô chấm đất, cô thong thả nhấc người lên. Ăngtoan giúp cô cho
đến khi cô đứng thẳng được, chỉ dựa vào tay người thầy thuốc.
Anh ôn tồn khích lệ cô:
- Cô thử đi xem…
Cô đi một bước chập chững, rồi một bước khác.
Ăngtoan rút tay ra, cô đi đến giữa phòng, loạng choạng nhưng không ngã.
Bây giờ đã đến lúc nên chấm dứt tình trạng xuất thần do thôi miên, khi cô
gái chỉ do sức mình mà đang đứng được bằng chân, anh nghĩ như vậy. Tim
đập mạnh, anh ra lệnh:
- Cô sẽ thức dậy khi tôi gọi tên cô, cô Catơrin. Khi thức dậy rồi, cô sẽ một
mình đi suốt phòng. Cô có hiểu tôi nói gì không?
- Có, – cô thong thả trả lời, – tôi hiểu.
Anh đứng xa ra và nói:
- Cô Catơrin. Thức dậy đi.
Hai mắt cô mở ra, ngơ ngác nhìn Vêdan và Ăngtoan, rồi nhìn bà Maria
đang đứng sững. Cô đi liều một bước loạng choạng, rồi một bước nữa, và
kêu lên một tiếng vui vẻ, cô chạy lại với mẹ. Hai chai vang Tây Ban Nha
rời khỏi tay bà Maria vỡ tung thành những mảnh nhỏ trên đất, nước đỏ
hồng xối xuống, nhưng cả hai người đều không quan tâm: ôm nhau, họ
khóc vì hạnh phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.