Frank Slaughter
Người tình tuyệt vời
Nguyễn Lan Đồng dịch
Phần 1 - Chương 8
Chương 8
Vào lúc chập tối, cha Mariô ngủ li bì, Ăngtoan để bệnh nhân cho một tu sĩ
trong nom rồi ra ngoài tu viện và đi dạo để suy nghĩ trong một khu vườn
xây kín. Anh yêu nơi yên tĩnh ấy, chỗ lánh mình ưa thích nhất của anh
trong buổi chiều cuối xuân này thơm nức mùi hoa, những bông hoa mà
thầy dòng Phrăngxi, một người gần loà, làm vườn cho tu viện, đã chăm
nom một cách trìu mến.
Giữa một vườn hoa, pho tượng Đấng cứu thế bằng đồng đỏ mỉm cười dịu
dàng với căn nhà hiến dâng cho sự việc phụng sự người. Mọi lối đi trong
vườn kín đều quy tụ về chỗ bức tượng này và bước chân Ăngtoan đưa anh
đến đây như thường lệ. Chân anh vấp phải bệ tượng Chúa, một sức mạnh
bất thường làm anh quỳ gối trên sỏi ở lối đi và anh cúi đầu, lặng lẽ cầu
khẩn để xin Chúa ban cho một dấu hiệu trong cơn bối rối của mình.
Trong bóng tối có cái gì động đậy, tim Ăngtoan đập nhanh một dáng dấp
phụ nữ mờ ảo trong chỗ tối. Đức Mẹ rất thánh phải chăng đã nghe thấy lời
cầu khẩn của con trai Người nên chính Người đã đến đây để làm cho tâm
trạng bối rối của ngưòi thầy thuốc được êm dịu đi chăng? Nhưng không,
đây chỉ là Luxia Belacmi, đứng trong bóng đêm, khoác một chiếc áo
choàng dài, chỉ để lộ khuôn mặt mờ mờ, một vệt sáng trong đêm tối.
- Thưa tiểu thư, – anh ấp úng – tôi không biết là tiểu thư ở đây.
Người thiếu nữ tiến lại gần anh và khi nàng nói, giọng nàng dịu dàng:
- Tôi rất tiếc đã làm ông bị đột ngột, thưa ông thầy thuốc. Ông cầu Chúa
cho bác tôi đấy ư?
- Không, – anh thú thực – Tôi cầu xin sự cứu giúp… trong một việc riêng.
Không hỏi thêm nữa, nàng ngồi xuống và nhìn anh rất dịu dàng đến nỗi
Ằngtoan ngạc nhiên thấy nàng có thái độ khác hẳn lúc chiều.
- Tại sao khi ở trong phòng của bác tôi anh lại nhìn tôi như vậy? – Nàng hỏi
một cách giản dị.