- Vậy mà bác tiểu thư đã chọn nhà tu?
Chiếc miệng xinh đẹp đanh lại:
- Bác Mariô vốn vẫn là người lạc lõng trong gia đình. Bác ấy thích trở
thành người của Nhà thờ hơn là bị cầm tù. Hơn nữa đây là một việc tốt cho
nhà Belacmi, khi có một người trong gia đình thuộc giới tăng lữ cao cấp.
Đó là lời bộc lộ đáng sợ khi nghe nó thốt ra bởi cái miệng còn trẻ măng như
vậy. Cô Luxia này trí tuệ sắc sảo và miệng lưỡi cũng sắc bén, Ăngtoan
thầm nghĩ như vậy?
- Tiểu thư kiêu hãnh về gia đình mình lắm phải không?
- Tại sao lại không? Bà Belacmi là một trong những nhà quý tộc có tiếng
nhất của toàn nước Ý.
Ăngtoan bắt đầu nhắc nàng lời dạy của kinh thánh: “Sự kiêu căng đi trước
sự huỷ diệt…” nhưng nàng tức giận ngắt lời anh:
- Đó là tiếng nói của tu sĩ! Ông là người như thế nào nhỉ, ông thầy thuốc,
mà ông phải tách rời khỏi thế giới và chọn lấy con đường yên tĩnh, chắc
chắn ấy?
Nàng đứng lên, giận giữ giậm chân, đá mạnh vào nền đường làm bụi bốc
lên, phủ cho Ăngtoan một làn mưa sỏi, sạn.
- Nếu tôi là đàn ông, sẽ không ai cần đi tìm tôi ở một chỗ ẩn núp nào cả
đâu. Tôi chúc ông ngủ ngon, ông thầy tu. Hãy về phòng tu sĩ của ông đi,
chúc ông ngủ ngon giấc.
Ăngtoan nín lặng, anh nhìn cái hình dáng dong dỏng cao đi xa dần và biến
mất. Một lúc sau, tiếng cánh cửa sập mạnh như đặt một dấu chấm hết cho
câu chuyện. Ăngtoan ngồi một lát nữa trên ghế đá. Luxia Belacmi vừa tóm
tắt gọn trong mấy lời nỗi bối rối đang ở trong anh. “Nơi này là nơi quyết
định, là điểm mà hai con đường mở ra đằng trước mình”, anh nghĩ như vậy.
Ngay trước khi rời khỏi nơi này anh phải chọn được hướng đi.
Một bên là cuộc sống suy ngẫm, cuộc sống mà hơn năm năm nay từ anh ở
Pađu anh đã hết sức yêu mến. Trong cuộc sống này, chắc chắn anh sẽ được
sự tôn trọng của đồng nghiệp, được vinh dự là giáo sư đại học, cũng có thể,
biết đâu đấy, sẽ được chiếc mũ giám mục hay chiễc mũ đỏ của giáo chủ.
Bên kia, anh đã thấy những mạo hiểm, những sự xỉ vả, các vụ truy tố không