Ngày hôm sau, anh mang hai quầng thâm đen sì dưới mắt ra khỏi
phòng.
“Tỉnh rồi à?” Thẩm Bội Tuệ trìu mến nhìn Chu Duyên Xuyên.
Chu Duyên Xuyên không ngờ Thẩm Bội Tuệ lại dậy sớm như vậy, lúc
thấy bà còn sửng sốt một lúc: “Cô Thẩm, cô dậy sớm vậy ạ?”
Thẩm Bội Tuệ mỉm cười, lấy sữa bò đã hâm nóng ra: “Ừ, thói quen
thôi.”
Đang nói chuyện, Chu Duyên Xuyên nghe thấy trong phòng vệ sinh
bên cạnh vang lên tiếng nước xả, anh không khỏi nhìn qua.
Hà An Nhiên đang rửa mặt, cô đang hứng nước vốc lên mặt.
Hà An Nhiên rửa mặt xong, vừa ngẩng đầu thì thấy được Chu Duyên
Xuyên trong gương, cô quay đầu nhìn anh theo bản năng. Đập vào mắt là
hai quầng thâm đen sì dưới mắt anh. Cô dùng ngón tay chỉ mắt mình, ý hỏi
anh.
Chu Duyên Xuyên mỉm cười đi đến chỗ cô.
“Đêm qua không ngủ được à?” Cô nhỏ giọng hỏi, kéo tay áo anh.
Chu Duyên Xuyên thấy cô lén lút như vậy thì không khỏi cảm thấy
buồn cười. Chẳng qua anh vẫn rất có hứng thú phối hợp với cô, anh cúi
người, cũng nhỏ giọng lại, mơ hồ còn có làm nũng.
“Ừ, không có em làm sao cũng không ngủ được.”
Hà An Nhiên mặt đỏ tai hồng, cô vươn tay véo anh một cái: “Lưu
manh.”
“Anh lưu manh chỗ nào?” Chu Duyên Xuyên vô tội nhìn cô.