Lão Chu?
Chu Duyên Xuyên?
Trên mặt Tống Trân có chút mất mát, cô không nói gì, chỉ cúi đầu yên
lặng kéo vạt áo của mình.
Tề Nghiễm Ninh nhìn dáng vẻ này của cô vô cùng đáng thương, giống
như bị người ta vứt bỏ vậy, mà anh chính là người vứt bỏ đó. Anh suy nghĩ
một lát, nếu không thì tối nay vẫn về nhà ăn?
Ngay khi anh chuẩn bị mở miệng, giọng Chu Duyên Xuyên đã truyền
đến từ phía sau: “Tống Trân, hay là tối nay cùng đi đi, An Nhiên cũng ở
đó.”
Nghe thấy Chu Duyên Xuyên nói, Tống Trân lập tức ngẩng đầu lên:
“Anh Chu, anh nói thật à?”
“Đương nhiên là thật, cũng không thiếu một cái bát và một đôi đũa
cho em.” Chu Duyên Xuyên cười nói.
Tống Trân lập tức vui vẻ ra mặt: "Chúng ta đi thôi."
Nói xong, mấy người họ cùng nhau đi ra bên ngoài.
Vừa ra tới cửa, đột nhiên cô nghĩ đến gì đó, điện thoại của cô đang ở
trong phòng thay quần áo, cô phải quay lại lấy, vì thế cô đưa túi xách trong
tay cho Tề Nghiễm Ninh.
“Giúp em cầm một chút, em quên lấy điện thoại rồi.”
...
“Haizz, cũng không biết Từ Diễm khi nào mới có thể tốt trở lại.”