"Yoyo, chủ nhân của mày đã về rồi." Chu Duyên Xuyên ngồi dưới đất
ôm cổ Yoyo, lầm bầm nói.
"Yoyo, mày cũng nhớ cô ấy lắm phải không?"
Yoyo mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh, nhẹ nhàng rầm rì vài tiếng, tuy
nó không hiểu chủ nhân đang nói gì nhưng nó biết, cảm xúc bây giờ của
chủ nhân không được tốt lắm, dường như là có chuyện gì đó không vui. Nó
dùng mũi thân mật cọ lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng an ủi.
Chu Duyên Xuyên cong môi cười, cưng chiều xoa đầu nó: "Yoyo, dù
sao tao cũng đã thay cô ấy nuôi mày bảy năm, tao không muốn giao mày
cho cô ấy. Không thì tao và cô ấy cùng nhau nuôi mày được không?"
Yoyo thấy gương mặt của chủ nhân lộ ra ý cười thì không khỏi rung
đùi đắc ý, lắc lắc đuôi. Đây là động tác thể hiện sự vui vẻ của Yoyo.
Từ nhỏ Chu Duyên Xuyên đã là người có chủ kiến, anh biết mình
muốn gì, không muốn gì, chắc hẳn đây là trưởng thành sớm mà người ta
thường nói.
Lần đầu tiên gặp cô, cô mới 12 tuổi, học năm nhất sơ trung (lớp 7).
Nói thật, lần đầu tiên gặp cô, anh không có cảm giác gì, cùng lắm cũng chỉ
dừng lại ở mức con gái bạn của mẹ, không hề liên quan đến anh.
Anh vốn không hay nói, cũng không thích giao tiếp với người lạ cho
nên Hà An Nhiên dọn đến gần nửa năm, số lần anh nói chuyện với cô,
mười ngón tay cũng có thể đếm hết.
Nhưng lúc đó anh làm sao biết được, cô bé mà mình vốn chỉ xem là
con gái bạn của mẹ sẽ chiếm giữ trọn vẹn trái tim mình đây?
...