“Vậy sao giọng anh nghe có vẻ rất mệt mỏi thế?”
“Có thể là gần đây bận quá, không nghỉ ngơi tốt, em đừng lo cho anh,
anh không sao.” Đầu kia Chu Duyên Xuyên bật cười, tiếng cười xuyên qua
điện thoại đến tai Hà An Nhiên, từ tính lại dụ hoặc.
“Vậy… Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ, em cũng thế nha, anh cúp máy đây.”
Sau khi cúp máy, Hà An Nhiên cất điện thoại vào túi, tuy Chu Duyên
Xuyên nói với cô là không có việc gì, nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi
lo cho anh, cũng không biết có phải là anh bị bệnh không, cố ý gạt cô.
“Bác tài, có thể đi nhanh hơn một chút không ạ?” Cô nói với bác tài
xế.
“Được chứ.” Bác tài xế đáp, tăng tốc độ thêm một chút.
Lúc về đến nhà đã là hơn mười hai giờ đêm, cô cẩn thận mở cửa, kéo
hành lý vào.
“Gâu gâu gâu…”
Vừa đi vào, cô liền nghe thấy tiếng chó sủa.
“Suỵt… Là chị, Yoyo.” Hà An Nhiên nhanh chóng mở miệng nói. Vẫn
may là Yoyo thông minh, lập tức có thể nghe ra giọng của cô, nó im lặng
lại.
Hà An Nhiên nghiêng đầu nhìn cửa phòng ngủ.
“Không phải là bệnh thật chứ, tiếng của Yoyo lớn như vậy mà vẫn
không đánh thức anh ấy sao?” Cô lẩm bẩm, cũng không rảnh để suy nghĩ
nữa, bỏ hành lý trong phòng khách rồi đi vào phòng ngủ.