Hà An Nhiên thấy anh không chịu đi thì cũng không chịu ngủ một
mình: “Em ở đây với anh.”
Chu Duyên Xuyên ngẩng đầu lên, hôn lên môi cô một cái: “Anh
không sao, em mau nghỉ ngơi đi, nếu không anh sẽ đau lòng.”
“Nhưng anh như vậy em cũng sẽ đau lòng.” Hà An Nhiên nói gì cũng
không chịu đi, cô dứt khoát vươn tay ôm cổ anh, sống chết không chịu
buông tay. Chu Duyên Xuyên nhìn cô, không biết làm sao nhưng trong lòng
lại vui vẻ lạ kì, cô càng ngày càng ỷ lại vào anh, mà anh cũng càng ngày
càng quen, càng thích cô ỷ lại vào mình.
“Anh không ngủ em cũng không ngủ.”
Chu Duyên Xuyên không còn cách nào với cô: “Đúng là không biết
làm sao với em. Em về phòng trước đi, anh đi tắm rửa một lát rồi vào
ngay.”
“Vâng.” Hà An Nhiên lập tức buông anh ra, đi vào phòng ngủ.
Chu Duyên Xuyên nhìn bóng dáng cô: “Tin anh vậy à?”
“Ừ, bởi vì anh đáp ứng với em thì nhất định sẽ làm được.” Hà An
Nhiên không quay đầu lại, giọng nói tràn đầy sự tự tin.
Chu Duyên Xuyên buông tài liệu trong tay, cô đúng là khắc tinh của
anh.
Tắm rửa xong, sự mỏi mệt đã tiêu tán không ít, anh vừa lau tóc vừa đi
đến phòng ngủ. Vừa bước vào anh liền Hà An Nhiên đang ngồi trên
giường, thấy anh vào thì nhanh chóng xốc chăn bên cạnh lên, vỗ vỗ nệm.
Anh buồn cười nhìn động tác này của cô, bước từng bước đến mép
giường.