NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 102

Diệp Khuynh Lăng khẽ xùy một tiếng, chỉ vào tấm bia mộ đó hỏi, “Ồ,

vậy hắn là ai, sao anh không dám nói ra tên của hắn?”.

Thạch Nham hơi sững người, đặt rượu xuống đất, người cũng ngồi

xuống, “Hắn là Diệp Khuynh Đình, cũng là anh trai sinh đôi cùng một mẹ
của ngài”.

“Lời này anh nói ra cũng không cảm thấy buồn cười à?” Diệp Khuynh

Lăng khẽ lắc đầu, đi đến trước ngôi mộ đó, đèn pin chỉ vào cỏ dại trước
tấm bia, “Nhị thiếu gia nhà họ Diệp, thân phận đáng buồn biết bao, sau khi
chết trước mộ cỏ dại um tùm, trên bia rêu xanh phủ kín”.

“Tam thiếu.” Thạch Nham khẽ gọi một tiếng.

“Anh đi đi, tôi muốn ở đây một mình một lát.” Diệp Khuynh Lăng

dường như bình tĩnh lại, trong giọng nói truyền đến lời nhắn đầy vẻ không
muốn bị quấy nhiễu, tuyên bố hắn chỉ muốn ở một mình, đừng ai làm phiền
hắn vào lúc này.

“Dạ.” Thạch Nham đứng dậy lui ra sau, nhưng đi đến canh ở một chỗ

khác, không quấy rầy, cũng sẽ không thể không chạy qua trước tiên nếu
xuất hiện điều ngoài ý muốn.

Đối với cách làm này của Thạch Nham, Diệp Khuynh Lăng không có ý

phản cảm, hắn mặc kệ.

Diệp Khuynh Lăng đứng trước mộ, cũng không biết đang nhìn gì, một

lúc sau, hắn mới cầm đèn pin đi lên trước, miệt mài nhổ sạch cỏ dại trước
tấm bia mộ, lau sạch rêu xanh phủ trên đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.