NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 109

Lan Thúy yên lặng quỳ trên mặt đất, “Đều là lỗi của tôi, vậy mà không

phát hiện Lâm tiểu thư đã từng ra ngoài”.

Diệp Khuynh Lăng cầm một cây bút, xoay xoay, sau đó khóe miệng ẩn

chứa ý cười, “Sau này không cần đi theo cô ta nữa”.

Lan Thúy ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn, đây là ý gì?

Diệp Khuynh Lăng nheo mắt, lòng lại thầm thở dài, lại là một người tự

muốn tìm cái chết…

“Không cần đi theo cô ta, để cô ta muốn đi đâu thì đi.”

Không hiểu vì sao, sau khi nghe thấy lời của Diệp Khuynh Lăng, Thạch

Nham cảm thấy an tâm hơn không ít. Không cho một người cơ hội tìm
đường chết, sao có thể để cô ta phạm sai lầm mà trừng phạt?

Thạch Nham trước giờ tin vào trực giác của mình, Lâm Văn Trúc không

thể giữ lại được.

Chương 14: Quê hương

Lá mùa thu bắt đầu rụng, từng phiến lá như cánh bướm bay lượn, chao

nghiêng trong không trung rồi hòa vào một thể với bùn đất. Đây là mùi vị
của mùa thu, cũng là sự cô đơn tiêu điều.

Tay Lâm Văn Trúc hơi lạnh, Diệp Khuynh Lăng nắm tay cô, “Sợ lạnh

thế này, vẫn ít ra ngoài thì hơn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.