Lâm Văn Trúc ngẩng đầu đón ánh mắt của hắn, hắn thế này là cảnh cáo
sao?
Chỉ điểm cho cô như thế, bảo cô ít ra ngoài. Là đang nhắc nhở cô đừng
hành động thiếu suy nghĩ nhỉ! Thể hiện rõ là cảnh cáo cô đừng làm trò lén
lút gì, cô trong mắt hắn chỉ là một con chim trong lồng, dù thế nào cũng
không thể bày ra mánh khóe gì.
“Vậy có phải là Phượng Vũ Thiên cũng có thể không cần đi nữa không?”
Lâm Văn Trúc cười khẽ.
“Dáng vẻ tuyệt sắc của em sao ta có thể độc hưởng chứ?” Hắn khẽ hôn
trán cô, “Ta đưa em qua đó”.
Hắn nắm tay cô, cùng về phòng cô, hắn không chút kiêng dè nhìn cô
thay quần áo. Làn da cô còn trắng hơn những cô gái bình thường, nhưng
màu trắng thế này lại có vẻ có mấy phần yếu ớt và mảnh mai, cô rất gầy,
chỉ liếc mắt đã có thể nhìn rõ xương quai xanh của cô. Lúc hắn nắm tay cô
thì có thể thấy rõ mạch máu màu xanh của cô, cực kì rõ ràng. Thực ra, cảm
giác cô mang lại cho người khác chính là cô giống một viên thủy tinh, rất
đẹp, nhưng chỉ cần khẽ rơi, vậy thì sẽ vỡ nát tan tành.
Lâm Văn Trúc đứng trên sân khấu, nhưng hễ là lúc cô biểu diễn, nơi đây
nhất định sẽ rất đông khách. Trong mắt cô không có vẻ cao ngạo, bởi vì cô
biết bản thân mình không có tư cách cao ngạo, nhưng cô cũng không thấp
kém, nên làm gì thì cô làm đó, sẽ không cố ý lấy lòng ai, cũng sẽ không đắc
tội ai. Cho nên, mặc dù ở đây cô không có bạn bè gì, nhưng cũng không có
kẻ thù, huống hồ bây giờ thân phận của cô đã dán cái nhãn của tam thiếu,
thế nên cũng sẽ không có ai thật sự dám tới đắc tội cô.