NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 152

Giai nhân rạng rỡ, yểu điệu như vậy; quân tử chói lọi, thiêu đốt hoa này.

Nguyện vì tâm người, nâng chén ngày dài, nỗi niềm yêu thương, không

bằng tâm người.

Diệp Khuynh Lăng mặc một chiếc trường bào trắng, giống như công tử

nhà giàu thời cổ đại, ngồi trước chiếc bàn nhỏ trên thuyền, bưng tách trà
khẽ nhấp. Đặng Thanh Vân thì mặc một chiếc váy dài màu xanh, rất có vẻ
xuân sắc, cô ta ngồi đối diện Diệp Khuynh Lăng, đang cười nói gì đó với
hắn. Lúc này thuyền nhỏ dừng giữa hồ, hai người họ không cần chèo
thuyền tiếp, mà để thuyền di chuyển theo gió, vẻ tự tại này càng tăng thêm
mấy phần bình yên.

Lâm Văn Trúc hít sâu một hơi, nhìn đứa trẻ bên cạnh, cậu ta đang dùng

ánh mắt có thể gọi là kiêu ngạo nhìn cô, giống như cậu ta đã thắng.

Cậu ta muốn chứng minh. Chứng minh cha cậu ta thuộc về mẹ cậu ta,

bức tranh đẹp đẽ trước mắt chính là minh chứng, chứng minh cha cậu ta và
mẹ cậu ta ân ái như thế, mà cậu ta là kết tinh của tình yêu giữa họ.

Vẻ mặt Lâm Văn Trúc lãnh đạm, chung quy thì không nói ra được lời

đâm chọc người ta, nếu tất cả trước mắt đang chứng minh Diệp Khuynh
Lăng và Đặng Thanh Vân ân ái thế nào, vậy sự tồn tại của cô, không phải
chứng minh cảnh tượng ân ái này chẳng qua chỉ là thể hiện ở mặt ngoài
thôi sao? Nếu không thì Diệp Khuynh Lăng hà tất phải đưa cô về phủ, hà
tất làm những chuyện thân mật đó với cô?

Diệp Chí Hằng quật cường ngẩng đầu, “Cha là của mẹ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.