NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 153

Lâm Văn Trúc cười nhẹ, vươn tay muốn xoa xoa đầu Diệp Chí Hằng,

nhưng lại bị cậu ta né tránh, cô cũng không bận tâm. “Nếu cậu thật sự nghĩ
vậy, vì sao phải chứng minh với tôi?”.

“Không được đoạt cha ta.”

“Cha cậu không ai có thể đoạt đi được.”

Diệp Chí Hằng nhìn cô một lúc lâu, “Vậy ngươi biến mất có được

không? Biến mất giống như những người trước đây…”.

Biến mất giống như những người trước đây? Những người biến mất tất

cả đều bị ném dưới chân Thanh Sơn, gió tạt mưa đập, thi thể hôi thối, nát
rữa giữa bùn, làm dinh dưỡng cho rừng trúc, Lâm Văn Trúc bất giác run
rẩy, nhìn Diệp Chí Hằng, vậy mà lại sinh ra cảm giác sợ hãi…

Cô mau chóng quét đi sự sợ hãi dưới đáy lòng, sao cậu ta có thể biết ẩn ý

phía sau sự “biến mất” được, chẳng qua là hi vọng cô rời đi mà thôi.

“Tôi không có quyền biến mất.” Cậu ta cũng không có quyền yêu cầu.

Ánh mắt Diệp Chí Hằng trở nên âm u dữ tợn.

Vào lúc này, Tịnh Hồ truyền tới tiếng tiêu, Lâm Văn Trúc nhìn vào giữa

hồ theo bản năng, Đặng Thanh Vân đứng trên thuyền, tay cầm tiêu, làn váy
hơi tung bay như đang khẽ nhảy múa, Diệp Khuynh Lăng thì ngồi trước
bàn thưởng thức mỹ nhân thổi tiêu.

Cô không nhìn thấy được nét mặt Đặng Thanh Vân, nhưng lại cảm thấy

bây giờ cô ta nhất định đang cười khẽ đến độ cong hoàn mỹ, mà trong mắt
Diệp Khuynh Lăng có lẽ sẽ đầy tán thưởng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.