NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 162

chút một, vụn lá bay đi theo gió, lúc này hắn mới đi đến trước mặt cô.

Lâm Văn Trúc vẫn cố chấp nhìn hắn.

Chính là hai đôi mắt lúc nhìn người ta như có cùng bản chất.

Không hiểu sao lòng Diệp Khuynh Lăng sinh ra thứ cảm giác phẫn nộ,

còn chưa suy nghĩ, cơ thể đã hành động theo bản năng, tay hắn đã vươn vào
trong cổ cô, kéo sợi dây màu đỏ đã sớm phai màu kia, bao gồm cả mặt dây
chuyền, hắn cầm trong tay, cho dù vì đau mà sắc mặt cô nhăn nhó hắn cũng
không buông tay, “Ta mặc kệ cô là ai, cũng mặc kệ cô có mục đích gì, bây
giờ cút ngay cho ta”.

Lâm Văn Trúc hoảng loạn nhìn hắn, dường như không hiểu.

Diệp Khuynh Lăng kéo mạnh sợi dây, sợi dây lại không đứt, ngược lại

khiến cô ngã thẳng vào lòng hắn.

“Em không đi.” Lâm Văn Trúc muốn ôm hắn, nhưng chú bồ câu trong

tay khiến cô lại chỉ khẽ dựa vào người hắn, “Em không có người nhà, cũng
không có bạn bè, rời khỏi đây em căn bản không sống tiếp được”.

Diệp Khuynh Lăng thở một hơi nặng nề, “Ta có thể thu xếp người nhà

cho em”.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, cơ thể khẽ run rẩy, “Có ý gì?”.

“Để em xuất giá.”

Lâm Văn Trúc nhắm mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên cười khổ, “Vì sao?

Tam thiếu anh đột nhiên bảo em rời đi, còn phải thu xếp chồng cho em, em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.