NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 164

Lâm Văn Trúc mím môi, nhìn bóng lưng rời đi của hắn, cho đến khi

không còn nhìn rõ nữa.

Hai tay cô nâng bồ câu lên, cô tiếp tục đi sâu vào rừng, ngồi xổm xuống,

đặt bồ câu lên mặt đất, bới lá cây lên, dùng tay đào một chiếc hố nhỏ trên
mặt đất, bỏ bồ câu vào trong.

“Là ta vô dụng, không bảo vệ được mi.” Cô nhìn nấm mồ nhỏ, “Không

biết ngày ta chết, liệu có ai sẵn lòng chôn cất ta không…”.

“Nhưng ta không hối hận, vốn là một người đơn độc, ta tình nguyện làm

chút chuyện có ý nghĩa, để cuộc đời mình trở nên có ý nghĩa.”

Diệp Khuynh Lăng về đến Thiên Hành Cư, Thạch Nham đã trở về sau

khi đưa Diệp Chí Hằng về bên Đặng Thanh Vân, vẻ mặt Diệp Khuynh
Lăng khó dò, Thạch Nham quan sát Diệp Khuynh Lăng một lát, rồi vẫn nói
ra suy nghĩ của mình, “Tam thiếu, vị Lâm tiểu thư này rất kì lạ, nhưng lại
không nắm được nhược điểm của cô ta, tôi cho rằng tiếp tục giữ cô ta lại ở
bên cạnh cậu rất nguy hiểm”.

Diệp Khuynh Lăng dùng ngón tay gõ gõ trên bàn, “Hử?”.

“Chuyện hôm nay đã cho thấy rõ đó chỉ là sự thăm dò của cô ta, rõ ràng

chúng ta không phái người giám sát chặt cô ta, cô ta vẫn có thể làm việc
thận trọng như thế, người như vậy e là từ một chút dấu vết cũng có thể
phán đoán ra được vài chuyện, nếu truyền ra ngoài, đối với chúng ta mà nói
chính là tổn thất cực lớn.” Sắc mặt Thạch Nham nặng nề, “Tôi nghĩ bây giờ
tôi đã hiểu vì sao đại thiếu lại phái cô ta đến rồi”.

Diệp Khuynh Lăng nghe vậy thì ngược lại nở nụ cười, “Cô ấy có ba đầu

sáu tay à? Vì sao mấy người các anh ai ai cũng đánh giá cô ấy cao như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.