NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 223

“Anh muốn làm gì hội Lý thiếu?”

Diệp Khuynh Lăng cúi đầu hừ cười một tiếng, “Sợ ta làm khó mấy người

họ? Bữa vằn thắn đó cũng đáng giá thật”.

“Chỉ là hiếu kỳ thôi. Hiếu kỳ giống như hội Lý thiếu vậy.”

Giữa sắc đêm, Diệp Khuynh Lăng nheo nheo mắt. Lý do này thật ra có

thể nghe lọt, ở thành Vĩnh Ninh còn có chuyện hắn không thể làm được,
cần người khác làm sao?

“Quá hiếu kỳ không tốt đâu.” Diệp Khuynh Lăng vuốt vuốt tóc cô, “Ngủ

đi!”.

Đêm khuya thanh tĩnh, Đặng Thanh Vân vẫn đứng ở nơi cách Tà Vũ

Hiên không xa, vị trí cô ta đứng không chỉ có thể nhìn thấy Tà Vũ Hiên mà
còn có thể nhìn thấy con đường tất phải đi từ Tà Vũ Hiên đến Thiên Hành
Cư, trên con đường đó không xuất hiện bóng dáng mà cô ta muốn nhìn
thấy, hắn thật sự không ra khỏi Tà Vũ Hiên.

Nghe lời người khác đồn và tận mắt nhìn thấy là hai chuyện khác nhau,

tận mắt nhìn thấy thì không thể nào tìm lý do để tự thuyết phục mình được
nữa, ngực như bị khoét một lỗ hổng lớn, gió lạnh ùa vào, vậy mà cô ta
không có suy nghĩ muốn lấp kín lỗ hổng này, chỉ có thể nhờ vào cái lạnh
buốt đó làm tê liệt sự đau đớn nơi lồng ngực.

Diệp Khuynh Lăng, tam thiếu nhà họ Diệp.

Cô ta nhắm mắt lại, dường như lại quay về lúc bị người nhà bức ép gả

cho người khác, khi đó cô ta đã mang thai Hằng Nhi, lòng đầy tuyệt vọng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.