NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 277

“Chân bị thương” của Lâm Văn Trúc chưa khỏi, cô được Lan Thúy dìu

đi dạo ngoài Tà Vũ Hiên, dừng lại ở gần núi giả nước chảy, cô bảo Lan
Thúy rời đi, bản thân cô ngồi ở đây một lát, đợi lát nữa rồi đến tìm cô. Lan
Thúy không cự tuyệt, cô nàng cũng không phải kẻ ngốc, trước giờ Lâm
Văn Trúc chưa từng nói những lời tri âm tri kỉ với cô nàng, điều này chứng
tỏ Lâm Văn Trúc biết mình là người của tam thiếu, sao Lâm Văn Trúc có
thể làm chuyện ngu ngốc được? Cho nên ở bên cạnh Lâm Văn Trúc, chỉ là
gai mắt mà thôi.

Lâm Văn Trúc hít sâu một hơi, cô đã mấy ngày không đến Phượng Vũ

Thiên rồi, không có liên lạc gì với Lâm Vụ, vì thế không rõ phản ứng của
bên phía đại thiếu. Cô nói ra bí mật ở dưới phủ Thanh Sơn cho Diệp
Khuynh Mặc, nhưng lâu như thế, chút dấu vết rằng Diệp Khuynh Mặc đã ra
tay đều không có, đây được coi là một điểm yếu của Diệp Khuynh Lăng, cô
không tin Diệp Khuynh Mặc vẫn luôn muốn tóm được thóp của Diệp
Khuynh Lăng sẽ bỏ qua điểm yếu này, nhưng Diệp Khuynh Mặc lại bỏ qua.

Diệp Khuynh Mặc tạm thời không rảnh lợi dụng chuyện này, hay là

muốn tìm thời cơ tốt nhất?

Cô nhìn về phía cánh rừng dưới Thanh Sơn, nếu Diệp Khuynh Lăng đã

dám giết người không ghê tay, phạm vào tội ác này, chỉ cần hắn không
ngốc thì hẳn đã nghĩ tốt đường lui. Ngày đầu tiên cô đến phủ Thanh Sơn,
hắn đã đưa cô đến nơi đó, là đe dọa, là cảnh cáo, đồng thời cũng còn có thứ
khác nữa nhỉ, nếu không vì sao hắn lại để cô biết chuyện này dễ dàng như
thế? Diệp Khuynh Lăng không sợ người khác biết chuyện này, thậm chí
cần có người để lộ chuyện này ra ngoài.

Còn có ai là ống truyền lời tốt hơn người của đại thiếu là cô?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.